Tích tắc ký ức
30/11/2025 06:24
Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.
Hiện diện cùng nhau
27/11/2025 05:59
Trong tiệm cà phê, một người mẹ đang ngồi bên chiếc máy tính bảng, đút từng thìa cháo cho cô con gái tầm ba tuổi. Dường như cô bé không mấy ngon miệng, miếng cháo cứ ngậm hoài không chịu nuốt. Người mẹ trẻ chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thoáng qua đứa con, rồi lại tiếp tục cúi xuống màn hình đầy ma lực.
Nắng trên môi cười
08/11/2025 16:27
“Ối …Ối…Ối…”, Minh vừa la oai oái vừa ghì chặt ghi đông, hai chân đạp bì bõm lên lớp bùn nhão nhoẹt. Minh nghiến răng, cố giữ thăng bằng. Nhưng vừa đến khúc cua, bánh trước sụp xuống một rãnh lầy. “Rầm!”.
Mảnh rừng
02/11/2025 13:49
Lần thứ “n” Quyên trở lại nơi này, vẫn ngôi nhà gỗ cũ kỹ bám rêu xanh, vẫn tiếng chuông gió lẩn khuất trong hơi sương. Ngọn đồi ấy quanh năm đầy gió, những luồng gió chạy qua khe lá, mang theo hơi ẩm và mùi đất ngai ngái. Nếu một người sợ bóng tối, cô đơn và những khoảng lặng buồn tênh, chắc chắn sẽ không chịu nổi chốn này. Nhưng Quyên thì khác, cô chọn đến đây như tìm lại chính mình, tìm lại những thanh âm cũ kỹ đã ngủ yên giữa rừng thẳm.
Miền quê xa ngái
19/10/2025 10:43
Không biết Quân nghĩ gì mà lại nói với tôi những lời cay đắng như thế. Khoảnh khắc Quân ném chiếc ly thủy tinh xuống đất, chiếc ly vỡ tan tành, tôi khựng lại vài giây. Có cái gì vỡ ra trong lồng ngực tôi, tựa như những mảnh thủy tinh tung lên rồi rơi xuống, vô số mảnh vụn vung vãi trên sàn.
Giữa cơn mưa Huế
12/10/2025 15:27
Ngày An vào Huế nhập học, trời bất chợt đổ mưa. Cơn mưa Huế đầu thu không ào ạt, không dữ dội, mà rơi chậm rãi, mảnh mai như dải lụa buông xuống từ bầu trời xám nhạt. Lần đầu tiên đứng giữa thành phố này, An thấy mình lạc lõng. Đôi vai gầy run khẽ trong mưa, chiếc áo sơ mi mỏng dính vào người, chiếc quần ướt sũng nặng trĩu. Dáng đi tập tễnh càng khiến cậu trở nên bé nhỏ giữa dòng người vội vã, ai cũng che ô, đội nón lao đi trong màn mưa.
Mưa Phước Tích
28/09/2025 06:55
Vân nhắn vào nửa khuya, lúc tôi đã ngủ, sớm đó ngày nghỉ tôi còn dậy muộn, đi ăn sáng, cà phê mới mở điện thoại. Cái hình đại diện của Vân lặn vào tâm trí tôi nhiều năm trước giờ nhảy lên đẹp mê mải; lúc đó nàng đang trên chuyến tàu về Huế. Dòng tin rất dài, tóm lại là: Em sẽ ở làng cổ Phước Tích mấy ngày.
Sau những sẻ chia
13/09/2025 15:28
Với chị bây giờ, chiếc điện thoại là vật bất ly thân. Chị kết nối gần xa, rất hay chia sẻ, khoe mẽ trên mạng xã hội. Đổ mấy cái bánh xèo chiều mưa, cũng đưa lên mạng rồi háo hức chờ đếm “like” và đọc “comment”. Bữa khác, đăng ảnh mâm cao cỗ đầy có ngọn nhưng lời đi cùng ra vẻ hạ cấp: “Ngày lễ, đạm bạc như này thôi”. Y rằng, bạn “phây” nhảy vô “comment” tới tấp “cho em xin chút đạm bạc đi chị”; “nhà giàu có khác”; “nhìn đã thấy ngon”; “nghệ nhân ẩm thực xuất sắc”… Lời đong đưa vuốt ve cho vui nhưng chị khoái, cười thành tiếng… Anh đứng gần, liếc nhìn vợ: “Có đáng để sướng thế không?”.
Trong sân ấy đầy bóng nắng
07/09/2025 09:38
Huệ bảo với tôi Chủ nhật này thay vì đi chơi thì hai đứa đến Trung tâm xã hội, nơi nuôi dưỡng những cụ già neo đơn, không gia đình và chẳng có một ai nương tựa. Thật ra thì tôi chưa bao giờ tới những nơi như thế này bao giờ, và ngày Chủ nhật lại là điều chưa hề xảy ra. Nhưng gương mặt Huệ nhìn tôi, nhìn không nháy mắt khiến tôi không thể nào từ chối.
Cherry mùa hạ
24/08/2025 05:57
Đã nhiều ngày tôi không viết gì trong cuốn nhật ký của mình cả. Cuộc sống những ngày cuối khóa cứ cuốn đi với bài vở, báo cáo, và những nỗi lo âm thầm. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi chẳng kịp nhận ra mình đã sống một năm nơi đất khách. Cho đến chiều nay, khi nắng lọt qua ô cửa kính, vàng nhạt, lặng lẽ, tôi mới thấy lòng mình chùng xuống. Một điều gì đó đang trỗi dậy, vừa nhẹ nhàng, vừa day dứt.
Nhanh hơn, hiệu quả hơn
06/01/2023 14:17
Năm 2023, nhiều mục tiêu kinh tế-xã hội quan trọng của tỉnh đòi hỏi Báo Thừa Thiên Huế phải đồng hành thông tin nhanh hơn, tốt hơn, hiệu qủa hơn...
Tích tắc ký ức
Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.