ClockThứ Năm, 27/11/2025 05:59

Hiện diện cùng nhau

HNN - Trong tiệm cà phê, một người mẹ đang ngồi bên chiếc máy tính bảng, đút từng thìa cháo cho cô con gái tầm ba tuổi. Dường như cô bé không mấy ngon miệng, miếng cháo cứ ngậm hoài không chịu nuốt. Người mẹ trẻ chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thoáng qua đứa con, rồi lại tiếp tục cúi xuống màn hình đầy ma lực.

Lắng nghe tiếng lòng con trẻHiện thực hóa giấc mơ an cư Sống để cho đi

 

Hình ảnh ấy khiến tôi giật mình ngẫm lại. Những năm tháng qua, dường như tôi cũng không khá hơn người mẹ kia là bao. Tuy luôn ý thức là nên dành thời gian cho con, nhưng khi ở cùng bọn nhỏ tâm trí tôi cứ đặt vào công việc, khách hàng, mạng xã hội… Ngồi bên con nhưng thường không tập trung, toàn tranh thủ xử lý việc cá nhân của mình.

Trên khắp chốn mạng người ta vẫn bảo nhau hãy về nhà ăn cơm, dành thời gian cho người thân kẻo sau này hối hận muộn màng. Nhưng vấn đề là dành thời gian cho nhau như thế nào? Hay vẫn cùng nhau nhưng mỗi người một thế giới riêng, kiểu như đồng sàng dị mộng?

Một chị đồng nghiệp của tôi từng chia sẻ: Chị và con gái ngủ chung giường, nhưng họ thường nằm quay lưng lại với nhau rồi lướt điện thoại đến khuya. Con có vui buồn chuyện gì cũng không tâm sự với mẹ, khi gặp phải chuyện nặng lòng, chị càng chẳng biết chia sẻ cùng ai. Mẹ con tuy gần nhưng vẫn thiếu sự kết nối. Mà dường như đó cũng là căn bệnh chung của thời hiện đại, mối quan hệ giữa vợ chồng, con cái và các thành viên trong gia đình ngày càng trở nên lỏng lẻo. Có thu xếp được thời gian ở cạnh bên nhưng chưa thật sự chất lượng, lắm khi chỉ là hình thức.

Hôm rồi, con gái nhờ chải dùm mái tóc rối, miệng tôi hời hợt nói “chờ mẹ một tý”, mắt vẫn dán trên điện thoại thì con bé bỗng quát lớn và giận dỗi, cộc cằn với câu nói “Khi nào cũng vậy. Không cần mẹ nữa” rồi dùng dằng bỏ đi. Tôi sững người trước hành động bộc phát của con, ân hận.

Tôi nhận ra con đã lớn khôn và cảm nhận được hết thảy mọi việc, tôi buộc phải thay đổi và trưởng thành cùng con.

Ví như lúc con bảo thích đạp xe đến trường như các anh chị lớn trong xóm, tôi ủng hộ việc đó với điều kiện là tôi sẽ thu vén đi cùng con. Mỗi sáng, tôi quyết tâm ra khỏi nhà chỉ với ít tiền trong túi và không mang theo điện thoại. Sẽ có một số tin nhắn chờ tôi trả lời, nhưng tôi biết các con cần tôi hơn. Tuổi thơ của con chỉ trôi qua một lần và sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhờ để điện thoại ở nhà, tôi có trọn những phút giây ngắm nhìn hai con ăn sáng, nói cười cùng con, kiên nhẫn trả lời vạn câu hỏi vì sao của chúng. Ngồi đối diện bọn nhỏ, tôi có dịp được nhìn sâu vào mắt con. Ánh mắt trẻ con lấp lánh niềm vui trong trẻo, hồn nhiên và tin cậy.

Tôi hiện diện trọn vẹn bên con mà không sao nhãng vào bất cứ điều gì khác. Các con tôi vui lắm, suốt ngày cứ tíu tít với mẹ, khi đi học về. Và khi cùng nhau, tôi cảm nhận tình cảm mẹ con trở nên gắn kết thật tự nhiên. Con gái tôi bình thường vốn bướng bỉnh và cau có, nhưng nay trước sự chuyên tâm, ân cần của mẹ thì dần dà cô bé trở nên nhẹ nhõm hơn.

Sáng nay, mẹ con tôi cùng nhau đạp xe băng qua cánh đồng. Ánh nắng đầu đông thật dịu hiền, chiếu rọi mọi con đường miền quê thanh bình. Tôi hít hà mùi thơm của cỏ cây ven đường. Trước đây vẫn thường đi qua cung đường này, nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra vẻ đẹp vốn có. Bởi khi đó, trong đầu tôi chạy qua toàn những dòng suy nghĩ vụn vặt: Cho con ăn sáng món gì? Mua gì về nấu bữa trưa? Đến cơ quan xử lý ngay việc này… Nó chiếm hết tâm trí, không còn chỗ trống để tôi cảm nhận khung cảnh hữu tình ngay trước mắt.

Bây giờ, lòng tôi trở nên thư thái hẳn, không còn nghĩ ngợi nhiều đến các việc ngổn ngang, còn dang dở. Chỉ vài thay đổi nho nhỏ nhưng đã giúp mẹ con tôi thân thiết hơn. Tôi tập bình thản, chấp nhận và từ từ tìm hướng giải quyết cho các vấn đề lớn nhỏ, từ đó tâm trạng vui vẻ hơn, biết hài lòng với thực tại và trân trọng từng khoảnh khắc sống…

Huỳnh Kim Hoa
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Một chiều đông

Chiều đông như được dệt bằng sương. Lớp sương bạc phủ xuống thị trấn nhỏ, nhẹ đến mức chỉ một hơi thở dài cũng làm nó xao động. Những con ngõ lặng lẽ chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo, âm thanh đời sống loáng thoáng như vọng từ xa xăm: tiếng trẻ con ríu rít chơi đùa ở đầu ngõ, tiếng ấm nước sôi reo khẽ từ bếp nhà ai, tiếng chiếc bát sành vô tình rơi xuống nền gạch vỡ tan…

Một chiều đông
Giữ bình yên từ mỗi gia đình

Từ những mô hình nhỏ dần lan tỏa thành phong trào lớn, phụ nữ Huế đang góp phần xây dựng cộng đồng sống an toàn, nhân văn - nơi mỗi gia đình trở thành điểm khởi đầu cho bình đẳng, yêu thương và trách nhiệm trong thời chuyển đổi số.

Giữ bình yên từ mỗi gia đình
Để gia đình thực sự là mái ấm

Những vụ bạo lực gia đình vẫn âm thầm diễn ra và để lại nhiều hệ lụy cho phụ nữ và trẻ em. Hội liên hiệp phụ nữ (LHPN) các cấp trên địa bàn thành phố Huế đã chủ động vào cuộc, hòa giải, hỗ trợ pháp lý và đồng hành cùng nạn nhân, góp phần giữ gìn sự bình yên cho từng mái ấm.

Để gia đình thực sự là mái ấm
Tích tắc ký ức

Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.

Tích tắc ký ức
Phòng chống bạo lực gia đình

Ngày 17/11, Trường Đại học Luật, Đại học Huế phối hợp với Viện Friedrich Ebert Stiftung (FES) tại Việt Nam tổ chức tọa đàm khoa học quốc tế với chủ đề “Phòng chống bạo lực gia đình - Kinh nghiệm của Đức và Việt Nam”.

Phòng chống bạo lực gia đình

TIN MỚI

Return to top