ClockChủ Nhật, 29/05/2016 12:27

Dở ẹc

HNN - Thực hiện quy mô gia đình nhỏ, nhà nào bây giờ cũng chỉ có 1-2 con. Ít nên sinh ra quý, quý thì thương lại càng thương. Cái lẽ thường tình nó như vậy. Tuy nhiên, nhiều nhà thương con thái quá, đôi lúc lại sinh... dở ẹc.

Như trường hợp bà chị tôi. Có đứa con gái, chị cưng hơn trứng. Tuyệt nhiên không cho cháu động tay động chân vào bất cứ việc gì, kể cả nhặt rau, vo gạo, rửa bát... Dạo vừa rồi dẫn cháu về nhà ăn giỗ, mấy bà cô cứ nghĩ cháu mình cũng như “o con gái bình thường”, hét vô bếp, sai làm việc này, việc khác cho vui. Chẳng dè nó cứ lóng nga lóng ngóng. Vậy là các cô “mắng” cho một trận, đuổi ra đỡ vướng chỗ. Mẹ cháu không nói ra, nhưng mặt trông rất nặng, có vẻ không hài lòng (!)

Tôi cũng có người bạn có cô con gái đã vào đại học. Học đại học rồi nhưng không biết giặc áo quần, không biết cả cắm nồi cơm, kho xoong cá, nấu tô canh để ăn khi tới bữa. Vậy là ba mẹ của cháu phải chi tiền, thuê một chị osin đi theo “học cùng”. Chẳng biết sau cô nàng ra trường có làm vương làm tướng gì không. Cũng chẳng biết cha mẹ cháu có giàu mãi để chi tiền chi bạc đỡ tay đỡ chân cho cháu không. Chỉ có điều chắc chắn là sẽ... “hên cực” cho chàng trai nào, gia đình nào rước được cô dâu như nàng. Kiểu thương con như thế nên mới đẻ ra “sản phẩm” như một bà mẹ Huế từng mang con ra khoe trên chương trình “Chuẩn cơm mẹ nấu”. Một cô gái (con của bà mẹ Huế ấy) đã “tra đời”, đã là nghệ sĩ thành danh, vậy mà đập múi tỏi, giần mấy cây sả thôi cũng không làm nổi. Mẹ thì có vẻ tự hào với điều ấy, còn người xem truyền hình thì lại thấy “ngá máu” không chịu được.

Ai có con cũng đều thương, chúng tôi cũng không ngoại lệ. Vợ chồng tôi không sinh được con gái, chỉ có 2 chàng đực rựa tuổi ăn chưa no lo chưa tới. Nhưng mẹ cháu hét ra trò, mỗi thằng mỗi việc, hết việc này phải tập làm việc khác. Quét nhà, lau bàn ghế, gấp áo quần, nhặt rau, vo gạo nấu cơm, rán trứng, ram thịt... “Đồ nớ mẹ phẩy tay trái cái là xong, nhưng tụi con phải làm cho quen, mai này vô đại học nhỡ học xa nhà còn biết tự chăm sóc. Sau nữa còn có vợ con, phải biết ngăn nắp, sắp đặt cho gia đình” - Nghe bà xã lo xa, tôi thấy hơi buồn cười, nhưng hoàn toàn ủng hộ. Và mấy thằng nhóc nhà tôi bây giờ nói chung là sai được, nhờ được.

Có thể có người cho rằng tôi quá căng ke, quá cổ lỗ. Nhưng với... vụ này, tôi vẫn xin bảo lưu ý kiến.

Thượng Bích

 

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ bình yên từ mỗi gia đình

Từ những mô hình nhỏ dần lan tỏa thành phong trào lớn, phụ nữ Huế đang góp phần xây dựng cộng đồng sống an toàn, nhân văn - nơi mỗi gia đình trở thành điểm khởi đầu cho bình đẳng, yêu thương và trách nhiệm trong thời chuyển đổi số.

Giữ bình yên từ mỗi gia đình
Để gia đình thực sự là mái ấm

Những vụ bạo lực gia đình vẫn âm thầm diễn ra và để lại nhiều hệ lụy cho phụ nữ và trẻ em. Hội liên hiệp phụ nữ (LHPN) các cấp trên địa bàn thành phố Huế đã chủ động vào cuộc, hòa giải, hỗ trợ pháp lý và đồng hành cùng nạn nhân, góp phần giữ gìn sự bình yên cho từng mái ấm.

Để gia đình thực sự là mái ấm
Tích tắc ký ức

Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.

Tích tắc ký ức
Hiện diện cùng nhau

Trong tiệm cà phê, một người mẹ đang ngồi bên chiếc máy tính bảng, đút từng thìa cháo cho cô con gái tầm ba tuổi. Dường như cô bé không mấy ngon miệng, miếng cháo cứ ngậm hoài không chịu nuốt. Người mẹ trẻ chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thoáng qua đứa con, rồi lại tiếp tục cúi xuống màn hình đầy ma lực.

Hiện diện cùng nhau
Phòng chống bạo lực gia đình

Ngày 17/11, Trường Đại học Luật, Đại học Huế phối hợp với Viện Friedrich Ebert Stiftung (FES) tại Việt Nam tổ chức tọa đàm khoa học quốc tế với chủ đề “Phòng chống bạo lực gia đình - Kinh nghiệm của Đức và Việt Nam”.

Phòng chống bạo lực gia đình

TIN MỚI

Return to top