ClockThứ Bảy, 26/12/2020 10:46

Như yêu một đóa hải đường

HNN - Sau bão lũ, cây xanh Huế “một phen mưa gió tơi bời”, tôi đến nhà chị lòng buồn buồn ngắm khu vườn mới hôm nào xanh mướt, mát rượi mà nay xác xơ như người ốm lâu ngày. Hai hàng hoa lan đất chị trồng làm đường viền lối đi vào nhà, thường ngày gặp trời mưa thế này tha hồ mà tươi hồng nay lụi đi vì bị nước lụt ngâm lâu ngày, nhưng chắc chắn là cây vẫn sống. Cái loài lan đất này vốn kiên cường, “nhìn hoa thấy mỏng manh nhưng mạnh mẽ y như con gái Huế vậy”, có lần chị so sánh ví von vậy làm tôi cứ mắc cười bà chị ở trong Huế mà mê Huế không cho ai theo kịp.

Phòng hậu sinhKhi bão lũ đi quaĂn cơm ống hút

Tôi để lại những bước chân mình trên lớp bùn non mỏng. Vẫn biết rằng rồi đây nguồn dưỡng chất này sẽ “dâng tặng” cho khu vườn những sắc màu rực rỡ, thắm tươi của hoa lá, nhưng quả thật cái ý nghĩ ấy vẫn không làm cho tôi vui lên được. Cuộc hồi sức này chắc sẽ còn lâu. Trận mưa lớn đêm qua làm khu vườn càng thêm ướt át, trĩu nặng, tôi đưa mắt bâng quơ nhìn quanh khu vườn như kiểu nhìn của bác nông dân lặng lẽ bao quanh mảnh ruộng và biết chắc không còn gì sau cơn đại hồng thủy.

Bỗng tôi không tin vào mắt mình, bên hiên nhà, nơi có chiếc lu hứng nước mưa đặt cạnh cái am bà, bụi hải đường lấp ló những bông hoa màu hồng son. Giữa cái màu xam xám buồn của bầu trời, những đốm hồng son ấy tuy không đủ sức làm bừng sáng cả khu vườn nhưng nó như một lời thì thầm chuyển đi thông điệp ẩn nhẫn của cỏ cây, của đất đai, rằng bao giờ vẫn còn một mầm sống sau những tai họa. Nhìn điểm son ấy, tôi bỗng nhớ đến một người anh họa sĩ Huế, chuyên vẽ tranh bằng ngón tay. Tranh của anh bao giờ cũng có một điểm màu đỏ, nhỏ thôi nhưng đủ sức để cho những con đò trong màn sương mờ sông nước Huế có hơi ấm của con người, của niềm tin và hy vọng.

Khu vườn nhà chị là một bộ sưu tập hoa, cao sang quý phái hay bình dân chân quê gì cũng có, hoa sim miền núi cũng về góp mặt. Chị “cưng” mỗi loài hoa một kiểu nhưng tôi để ý chị dành một tình yêu đặc biệt, gần như là giấu kín cho hoa hải đường và tôi may mắn được chia sẻ tình yêu với chị. “Em ơi, lên vườn ngắm hải đường đón gió đông!”. Loài hoa chi mà lạ kỳ, gió đông càng lạnh thì sắc hoa càng thắm, nhớ có lần tôi đã trách yêu hoa hải đường như thế.

Mỗi cánh hoa rơi được xem như là kết thúc một đời hoa. Với chị, chị nâng niu hoa lá trong vườn theo một cách rất riêng, không chỉ hoa trên cành  mà hoa rụng vẫn được chị tiếp tục trao một đời sống mới. Trên cái chạc ba tre chống cho cây tùng là bẹ hoa chuối sứ màu đỏ vừa rụng và trên đó là một đóa hải đường. Đẹp và nghệ thuật. Không có gì không thể tiếp tục một cuộc sống mới. Có lẽ sáng nay chị ra vườn sớm, khi tôi vào nhà thì chiếc chậu sứ xanh đã được đổ đầy nước và trên đó là những bông hải đường chị nhặt từ vườn vào. Rồi trên chiếc đĩa gốm xưa, chị xếp năm đóa hải đường cánh màu hồng son như e thẹn nép vào nhau. Tôi nói với chị: “Xưa nay người ta nói phụ nữ là một bông hoa, em không muốn phụ nữ là hoa vì mau tàn, bị gió mưa vùi dập”, chị nhìn tôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, hóm hỉnh. “Hoa hải đường không phải là phụ nữ mà là một cuộc tình. Dù hoa rụng xuống nhưng cánh hoa vẫn che chở ôm ấp cho nhụy vàng êm ấm bên trong”. Tôi đã xem bao nhiêu là bộ phim ngôn tình nhưng chưa nghe ai nói hay như chị: “Nếu là đàn ông, khi tỏ tình chị sẽ nói anh yêu em như yêu một đóa hải đường”.

Ôi chao, người chị Huế rặt của em, điều gì làm chị mạnh dạn nói ra cái điều mà những cô gái Huế thuộc thời của chị luôn được dạy là phải giấu kín trong lòng. Nhớ có lần tôi hỏi sao chị yêu hoa hải đường như thế, rằng em nghe nói hải đường có sắc không hương, con gái không nên thích hoa hải đường, lúc ấy chị không cười nữa mà nói như chỉ đủ cho mình chị nghe: “Có những hương thơm không phải để cảm bằng khứu giác mà phải cảm bằng tinh khí của đất trời ẩn vào trong đó em ạ, như bông hoa hải đường này, em có nghe thơm mùi nước mưa không, có nghe mùi gió trời mát lạnh không, đó là làn hương tinh khiết nhất đó em”.

Có những điều không bao giờ nói ra được, tất cả chỉ là cảm nhận. Mãi sau này tôi mới biết, chị yêu hoa hải đường vì đó là bông hoa đầu tiên chị nhận từ một người con trai, kiểu người chưa nói mà tình như đã. Cũng chỉ là tuổi học trò nhưng chị nhớ mãi.

Ôi, chị ơi bây giờ thì em tin nước sông Hương cũng chung tình đó chị.

XUÂN AN

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ bình yên từ mỗi gia đình

Từ những mô hình nhỏ dần lan tỏa thành phong trào lớn, phụ nữ Huế đang góp phần xây dựng cộng đồng sống an toàn, nhân văn - nơi mỗi gia đình trở thành điểm khởi đầu cho bình đẳng, yêu thương và trách nhiệm trong thời chuyển đổi số.

Giữ bình yên từ mỗi gia đình
Để gia đình thực sự là mái ấm

Những vụ bạo lực gia đình vẫn âm thầm diễn ra và để lại nhiều hệ lụy cho phụ nữ và trẻ em. Hội liên hiệp phụ nữ (LHPN) các cấp trên địa bàn thành phố Huế đã chủ động vào cuộc, hòa giải, hỗ trợ pháp lý và đồng hành cùng nạn nhân, góp phần giữ gìn sự bình yên cho từng mái ấm.

Để gia đình thực sự là mái ấm
Tích tắc ký ức

Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.

Tích tắc ký ức
Hiện diện cùng nhau

Trong tiệm cà phê, một người mẹ đang ngồi bên chiếc máy tính bảng, đút từng thìa cháo cho cô con gái tầm ba tuổi. Dường như cô bé không mấy ngon miệng, miếng cháo cứ ngậm hoài không chịu nuốt. Người mẹ trẻ chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thoáng qua đứa con, rồi lại tiếp tục cúi xuống màn hình đầy ma lực.

Hiện diện cùng nhau
Phòng chống bạo lực gia đình

Ngày 17/11, Trường Đại học Luật, Đại học Huế phối hợp với Viện Friedrich Ebert Stiftung (FES) tại Việt Nam tổ chức tọa đàm khoa học quốc tế với chủ đề “Phòng chống bạo lực gia đình - Kinh nghiệm của Đức và Việt Nam”.

Phòng chống bạo lực gia đình

TIN MỚI

Return to top