ClockThứ Bảy, 19/12/2020 17:47

Những bản nhạc của bác vé số

HNN - Không biết từ bao giờ, mỗi sáng sớm, tôi thường quen ngồi bên quán nước nhỏ ven đường. Con đường nhỏ ngang qua mỗi sáng thật thư nhàn. Không nhiều xe cộ. Không nhiều bước chân. Nắng cũng thường đến trễ. Như cô gái mới lớn còn đỏng đảnh đâu đó, trên những tán phượng thả một chút mơ màng trên những tấm panô treo trước những ngôi nhà chưa hẳn cao tầng.

Mùa này, con đường như người có tuổi, khoác lên vẻ u hoài, bình thản. Những tán cây, những ngôi nhà cũng như người có tuổi, sống chậm, để chiêm nghiệm những hanh hao đã qua.

Tôi thường nhận ra ông, bằng giai điệu những bản nhạc xưa vọng đến. Những bản nhạc trữ tình, cũng đầy u hoài,  phát ra từ chiếc điện thoại cũ.

Ông gầy lắm, chiếc mũ lụp xụp, chiếc áo cũng cũ. Cả đôi giày mòn vẹt và cái dáng liêu xiêu của ông, cũng như nhánh phượng già đã rụng hết lá.

Rồi ông đến, với nụ cười thật tươi. Nụ cười thường trực. Nghỉ chân trên chiếc ghế nhỏ bên quán nước, ông thường kể về quãng đời mấy mươi năm rong ruổi bán vé số. “Đáng ra, công ty vé số phải trao huy chương cho tui mới phải”. Ông dí dỏm, về cái nghề tưởng như nhỏ bé, thấp kém nhưng với ông, lại là cái nghề phải tri ân.

“Có một lần, khách hàng trúng thưởng, họ tìm tui khắp nơi. Hôm đó vé bán chậm, cả ngày mà mới được một ít. Đang lo thì có người dừng xe kêu mình, mừng rỡ. Thì ra người ta trúng số, còn nhớ mình để tri ân. Ông khách liền mua cho tui mấy chục vé, rồi tặng đôi giày. Giày rất mềm, tui mang mãi tới chừ”. Ông hể hả, về niềm hạnh phúc giản dị khi được tri ân.

Rồi ông kể về những nỗi buồn, khi có người lừa đổi những tấm vé trúng giả. Người ta tẩy xóa số, phù phép rồi lừa. Ông mất mấy triệu đồng, không có tiền nộp học cho con.

“Bây giờ già rồi, ông đi hoài có mệt không”. Ông lại cười: “Chân đã mỏi lắm nhưng không đi thì nhớ”. Ông chậm rãi.

Có lẽ ông đã quá nhớ những con đường cả cuộc đời đã đi. Nhớ gương mặt khách quen, mua tấm vé không phải cầu cạnh trúng số, giàu sang mà chỉ vì muốn một chút chia sẻ. Nhớ cả cái nắng chao chát đẫm mồ hôi mùa hạ và cái lạnh ngấm từ chân lên vào mỗi mùa đông.

“Cái máy ni tui cũng được một người trúng số tặng, nói để cho khách trúng số dễ tìm”. Ông lý giải, về chiếc điện thoại cũ với những bản nhạc. Những bản nhạc mà bao nhiêu năm, giúp con đường ông đi bớt xa.

Ngắm nụ cười thường trực trên khuôn mặt không có gì là khổ nhọc của ông, tôi nhận ra, tận cùng nụ cười ấy là niềm hạnh phúc của một người biết trân quí công việc đã cưu mang, dù chỉ là bán những tấm vé số. 

Kim Oanh

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Thông tin doanh nghiệp:
Quỹ từ thiện Hạnh phúc với hành trình nhân ái hướng về Cố đô

Nhân dịp kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9, Quỹ từ thiện Hạnh phúc (Happy Charity Fund – HCF) đã tổ chức chương trình thiện nguyện quy mô lớn, nhân văn và minh bạch tại thành phố Huế. Chương trình diễn ra trong 2 ngày 15 và 16/8/2025, với nhiều hoạt động ý nghĩa, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người dân và những người thực hiện.

Quỹ từ thiện Hạnh phúc với hành trình nhân ái hướng về Cố đô
Gia đình hạnh phúc - nền tảng vững bền của xã hội

Từ sự đồng hành trong công việc đến sẻ chia trong tổ ấm, các gia đình tiêu biểu vừa được Liên đoàn Lao động (LĐLĐ) thành phố tuyên dương đang lan tỏa những giá trị tích cực, góp phần xây dựng xã hội hạnh phúc và văn minh.

Gia đình hạnh phúc - nền tảng vững bền của xã hội
Hạnh phúc bình dị

Dù người yêu gặp nạn, bị cắt đứt 2 tay và một chân, mất hộp sọ nhưng người con gái tuổi đôi mươi Trần Thị Kim Ngân vẫn giữ trọn lời thề thủy chung.

Hạnh phúc bình dị
Hạnh phúc của người lao động

Giữa xưởng may, phòng kỹ thuật hay dây chuyền sản xuất, không khó bắt gặp những nụ cười của công nhân đang cần mẫn với công việc. Họ tìm thấy hạnh phúc trong từng thao tác quen thuộc, trong sự công nhận của doanh nghiệp (DN) và cả trong sự chăm lo của các cấp công đoàn. Được làm việc, được tin tưởng, được sẻ chia, với họ đó chính là hạnh phúc.

Hạnh phúc của người lao động

TIN MỚI

Return to top