ClockThứ Ba, 05/05/2020 09:45

“Không nắm níu được mô con…!”

HNN - Nắm rau củ và hàng xén các loại của mệ nằm dưới gốc cây. Chúng được nép vào sát hàng rào nhà người ta. Mệ thì ngồi xẹp ở phía ngoài, gương mặt trông thật thương. Hôm nay trật tự phường lại rảo qua…

“Mua giùm cho mệ đi con. Mai chừ không ai ghé lại. Mà hàng quán đậy điệm như ri, ai biết chi ngon chi dở mà ghé…” – Mệ nói, cuống quít dù gặp khách quen. Tôi nhặt vào giỏ mình nắm rau, miếng thơm, chanh ớt và chút ít hành ngò. Phải nói mệ đừng cho thêm, kẻo ăn không hết thì phí. Khi nào cần mấy đứa nhỏ lại chạy ra mệ, nhà cách có mấy bước chân...

Hỏi mệ ở một mình, lâu rày có phải chạy chợ thường xuyên như vầy không, giọng mệ chừng như đã quen chịu đựng “Khi ôn nằm xuống, mệ cũng chỉ cần rau cháo đủ qua ngày thôi. Có điều kỵ giỗ cúng chạp thì phải có tiền. Rồi lúc đau lúc ốm nữa nên phải phòng thân chớ con”. Hỏi chuyện, mệ nói có cô con gái ở Đà Nẵng, thi thoảng cũng gửi ra cho mẹ đôi ba trăm tiêu vặt. Còn ba anh con trai thì cũng cực khi suốt ngày theo công trình làm phụ nề, hay phụ xe tải. Vợ chồng con trai trưởng được ôn mệ cắt cho thửa đất, làm nhà ngay cạnh nhưng cũng không giúp gì được. “Con trai mệ thật thà lắm. Hắn cũng đi cả ngày, về là đã mỏi mệt rồi nên cũng thương… Con dâu thì hắn lo mấy đứa con, cũng lẹt xẹt việc ni việc tê. Nhưng con dâu không phải con mình – giọng mệ nghe buồn ơi luôn – Mấy hôm ống nước hư, mệ phải qua xin nước nhà người ta vì không dùng nhà con mình được. Chuyện chi rồi cũng tự mình thôi. Biết mấy đứa cực quá nên mệ không nói năng chi. Chừ ri chạy chợ được ngày mô đặng ngày nớ thôi con. Cái số “mền” hắn rứa…”.

Có bao nhiêu người đàn bà đã quen với chịu đựng như vậy, bằng cách cho đó là số phận của mình? Tôi nghe mắt mình rưng, nghĩ có bao nhiêu điều hàng ngày vẫn lướt qua, mà mình không thể nào biết hết và chia sẻ được hết. Cũng không biết có khi mô, vì điều chi mà tự bản thân tôi cũng nghĩ và cho là cái số của mình vậy không? Chắc có. Nhưng chắc là theo một cách khác, hướng khác vì hình như tôi và bao người khác nữa, cũng “mang sẵn” chút chịu đựng nào đó thì phải.

“Mệ kiếm chỗ nào ít nắng mà ngồi nghe, không thì ốm rồi khổ…! Mà có đau ốm thì cũng gọi con, gọi cháu chớ đừng tự mình lầm lụi nghe mệ”. Tôi chỉ biết nói có vậy trước khi bước đi. Nhưng thiệt, lòng nghe có điều chi tan nát khi mệ nói với “Ờ mệ gắng. Mà rứa chơ không nắm níu được mô con ơi…”.

An Bình Lê

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ bình yên từ mỗi gia đình

Từ những mô hình nhỏ dần lan tỏa thành phong trào lớn, phụ nữ Huế đang góp phần xây dựng cộng đồng sống an toàn, nhân văn - nơi mỗi gia đình trở thành điểm khởi đầu cho bình đẳng, yêu thương và trách nhiệm trong thời chuyển đổi số.

Giữ bình yên từ mỗi gia đình
Để gia đình thực sự là mái ấm

Những vụ bạo lực gia đình vẫn âm thầm diễn ra và để lại nhiều hệ lụy cho phụ nữ và trẻ em. Hội liên hiệp phụ nữ (LHPN) các cấp trên địa bàn thành phố Huế đã chủ động vào cuộc, hòa giải, hỗ trợ pháp lý và đồng hành cùng nạn nhân, góp phần giữ gìn sự bình yên cho từng mái ấm.

Để gia đình thực sự là mái ấm
Tích tắc ký ức

Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.

Tích tắc ký ức
Hiện diện cùng nhau

Trong tiệm cà phê, một người mẹ đang ngồi bên chiếc máy tính bảng, đút từng thìa cháo cho cô con gái tầm ba tuổi. Dường như cô bé không mấy ngon miệng, miếng cháo cứ ngậm hoài không chịu nuốt. Người mẹ trẻ chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thoáng qua đứa con, rồi lại tiếp tục cúi xuống màn hình đầy ma lực.

Hiện diện cùng nhau
Đừng để những cuộc hẹn mãi xa…

Trời Huế những ngày mưa lũ cứ dai dẳng như muốn rửa trôi cả bầu trời. Con đường dẫn vào chùa Tịnh Đức loang lổ những vệt nước, lá rụng phủ đầy sân. Tôi theo nhóm bạn tìm đến đây để thăm các mệ, những người đã đi qua cả một đời dài, giờ nương mình nơi cửa Phật. Không gian chùa trầm mặc, tiếng chuông ngân dài như đánh thức một miền ký ức cũ đang ngủ quên trong tôi.

Đừng để những cuộc hẹn mãi xa…

TIN MỚI

Return to top