ClockThứ Hai, 12/10/2020 10:39

Hoa bay lên trời

HNN - Những ngày mưa, tôi ngồi nhìn ra ngõ. Trong những người vội vã chạy ngang, tôi cố tìm một bóng dáng thân quen dưới làn mưa ướt át. Cơn mưa tháng tám không dài, đủ cho một vài bài hát vu vơ cùng nỗi nhớ se sắt chợt dưng lại trở về. Cánh đồng ướt át, con sông cũng ướt át, nỗi nhớ từ con tim thỉnh thoảng lại thập thò mở cửa nhà người dưng.

Mùa thu vàng hoa cúcNhư một giấc mơ

Trước nhà dòng sông Hiếu chảy ngang, bao ngày cạn nước giờ sông vồ vập thấy rõ. Bắc một chiếc ghế ngoài hiên, ngồi nhìn sông, nghĩ ra bao tuồng tích. Nhưng có lẽ cắt nghĩa gần nhất vẫn là lòng người, sự yêu thương giữa tình thân người xưa mới đặt chữ Hiếu. Không những chút tình, mà nó là cả một dòng sông, mênh mang, bất tận.

Có khi ngồi nhìn mưa, có khi mơ hồ, chuyện ngày xửa ngày xưa và nghe mùi ẩm mốc từ ngôi nhà cũ. Lẽ dĩ nhiên nhớ về những con người cũ, trong mái nhà lúp xúp. Tiếng hát từ chiếc máy cát – sét thả ra theo mưa “à ơi, hoa bay lên trời…”. Những ngày mưa nghe câu hát đó như ai oán, hằn trong nó là chuyện tình và trên tất cả là nó còn vấn vương.

Tôi thường có thói quen rất lỡ làng. Cứ tạo cho mình những không gian không buồn không được. Một chiếc ghế, tách trà và ly cà phê bắt mặt ngồi nhìn sông vào những buổi chiều. Thường tháng tám mưa hay đi ngang giờ đó. Và nó kéo theo vô số sự tĩnh lặng, vắng trẻ, vắng người, vắng cả những lo toan. Chỉ còn mưa, chỉ còn tiếng nhạc, chỉ còn khói vội bay đi lưng chừng trời gặp mưa rồi biến mất, còn tiếng hát à ơi…

Em cứ hay dò hỏi lòng, mỗi lần tôi bắc ghế ra hiên. Kiểu như người ở bên cạnh chẳng ngó ngàng mà con sông ngoài kia cứ dán mắt suốt mùa mưa gió. Tôi cũng lặng im, thả thân mình chơi vơi nhìn ra sông để kiếm tìm. Có khi, trong mưa gió, trong những vội vàng có người sẽ đi ngang, có người không có chỗ trú mưa vào xin dừng chân một chút. Mong ước, có khi thành hiện thực, có khi không. Nhưng nếu không chờ mong sẽ chẳng có gì để sống, bằng với lòng mình, cho thỏa những khát khao.

Tôi ngước mắt lên trời, giữa mưa tháng tám còn vô số mây trắng trôi qua bầu trời. Mây trôi lang thang, ước mơ trôi lang thang, có khi gặp nhau ở tận cùng nỗi nhớ. Trong những giấc mơ về mưa, tôi vẫn thường nhảy nhót, một đứa trẻ con trên đồng không lạnh, không nghe gió mưa, chỉ nghe tiếng mạ tôi, từ mái nhà cũ về ăn cơm. Xoay mình trong mưa gió, tôi trở về nhà ngồi bên bát cơm nghi ngút khói, có khi đi hết đời mình, đó vẫn là bát cơm ngon nhất tôi có được trong những ngày mưa.

Sông Hiếu chảy về đâu, ngọn nguồn sông ở đâu mà tình yêu và nỗi nhớ lẽo đẽo theo những ngày mưa không dứt. Sông cắm cúi chảy, làn nước lửng lơ trôi mà cứ nghĩ có khi sông sẽ hao gầy. Nhưng nhìn về phía thượng nguồn con sông thì biết chắc nó chẳng bao giờ cạn. Tình yêu này mãi trôi, cứ miệt mài, như nỗi nhớ về ai mãi mãi không dứt, theo những cơn mưa.

Bài hát nào còn đọng lại trong đây, những ngày mưa rồi chợt dưng có nắng. Có một vài lời như oán trách, nhưng kỳ thực đó là tình yêu, khi nỗi nhớ thả vào không gian biết ai có nhận lấy “à ơi hoa bay lên trời cây chi ở lại, à ơi hoa cải lên trời, rau răm ở lại, chịu lời đắng cay…”.

THANH LINH

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Giữ bình yên từ mỗi gia đình

Từ những mô hình nhỏ dần lan tỏa thành phong trào lớn, phụ nữ Huế đang góp phần xây dựng cộng đồng sống an toàn, nhân văn - nơi mỗi gia đình trở thành điểm khởi đầu cho bình đẳng, yêu thương và trách nhiệm trong thời chuyển đổi số.

Giữ bình yên từ mỗi gia đình
Để gia đình thực sự là mái ấm

Những vụ bạo lực gia đình vẫn âm thầm diễn ra và để lại nhiều hệ lụy cho phụ nữ và trẻ em. Hội liên hiệp phụ nữ (LHPN) các cấp trên địa bàn thành phố Huế đã chủ động vào cuộc, hòa giải, hỗ trợ pháp lý và đồng hành cùng nạn nhân, góp phần giữ gìn sự bình yên cho từng mái ấm.

Để gia đình thực sự là mái ấm
Tích tắc ký ức

Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.

Tích tắc ký ức
Hiện diện cùng nhau

Trong tiệm cà phê, một người mẹ đang ngồi bên chiếc máy tính bảng, đút từng thìa cháo cho cô con gái tầm ba tuổi. Dường như cô bé không mấy ngon miệng, miếng cháo cứ ngậm hoài không chịu nuốt. Người mẹ trẻ chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thoáng qua đứa con, rồi lại tiếp tục cúi xuống màn hình đầy ma lực.

Hiện diện cùng nhau
Phòng chống bạo lực gia đình

Ngày 17/11, Trường Đại học Luật, Đại học Huế phối hợp với Viện Friedrich Ebert Stiftung (FES) tại Việt Nam tổ chức tọa đàm khoa học quốc tế với chủ đề “Phòng chống bạo lực gia đình - Kinh nghiệm của Đức và Việt Nam”.

Phòng chống bạo lực gia đình

TIN MỚI

Return to top