ClockChủ Nhật, 17/03/2024 14:02

Chầm chậm tháng Ba

HNN - Tháng Ba, đôi khi mình muốn ngồi thật lâu dưới một tán cây. Những dải nắng trùng trình rọi qua vòm lá rậm, rắc mật lên bờm hoa mê mướt tím, đậu lại trên đôi cánh bầy sẻ đang mổ vào hư vô. Màu xanh ngợp đầy của lá tràn vào lồng ngực tháng Ba, như thôi thúc người ta hoài vọng về một quãng đồng mùa con gái, một cánh rừng rộng đến mộng mị, hay ấp ủ chiêm bao trong mảnh vườn tuổi nhỏ. Lứa gió đầu xuân hãy còn hây hẩy, nhu mì, nhón tay mở những cánh cửa tỉnh thức, thả bầy ý nghĩ đi rong. Giữa quãng vắng tưởng như bất động, mình ngồi đợi những xa xôi quay về.

Ơi nắng tháng Ba!Giữa miền tháng ba

 

Nhận ra hoa cỏ, nắng gió quanh mình cũng có ngôn ngữ, tiếng nói riêng. Một miền hoa tím đến xiêu lòng như thôi thúc người ta sao không dịu dàng với nhau hơn. Những vân nắng phiêu dao đan cài phía khung cửa khép hờ, thầm gửi một thông điệp hãy ngoái nhìn những chân phương quanh mình. Tiếng mưa đầu mùa thẽ thọt, rủ rỉ, gọi những thân tình ngồi lại bên nhau, cùng sẻ san khoảnh khắc không có mặt của những phụ rẫy giả tạo… Thứ ngôn ngữ ấy vẫn âm thầm gói trong nắng mưa, trong cây cỏ, chỉ còn đợi người mở lòng là nghe thấy.

Ngồi thật lâu dưới một tán cây, mình thường nghĩ về vẻ đẹp của những nỗi buồn. Có những nỗi buồn đẹp như tiếng chuông ai thỉnh phía hư không, trong một sớm tháng Ba thuần hậu chỉ có sương và gió. Chúng ắt hẳn được gợi lên từ những kín đáo đằm dịu như sóng loang mặt hồ, dẫu có trải qua bao xao động thì cuối cùng cũng trở về sự tĩnh tại vẹn nguyên.

Như những khi từ sau nhà trông ra vạt đồi ảo mờ trong hơi thở của rừng, mình sẽ cố níu cơn sóng thời gian trôi qua tâm trí chậm lại đôi chút. Để nỗi buồn ứa lên sóng sánh và ký ức trở thành bầy chim lũ lượt bay về đậu trước mặt. Lúc ấy, mình nhớ dáng mẹ về từ đồi dương liễu cùng đôi quang gánh khẳm đầy lá dương, bước chân rẽ ngược chiều gió thổi, chiếc nón lá lệch vành vương vài cọng lá khô. Những chồng lá dương sẽ được mẹ chất đầy dưới chái hiên sau, để dành nhóm ngọn lửa mùa xuân ấm nồng. Mẹ thường thức khi hơi sương còn la đà ngang mặt, và trở về lúc vừng dương vừa chớm tỏ. Sương xuống đầm đậm dọc đường về dường như làm gánh lá nặng hơn. Đó là một hình ảnh dìu dịu buồn mà đẹp chẳng cần lý giải, đã lưu lại mãi trong tâm trí mình dẫu đã bộn đầy năm tháng.

Ngồi thật lâu dưới một tán cây, giữa bóng mát đầy ủi an và thanh lành, mình bắt đầu một chuyến đi mải miết vào bầu tâm tưởng. Ngồi thật lâu, sẽ nghe được những vân vi từ một chùm gió tràn vào sân nhà, tiếng đập cánh của chú chim ẩn mình trong bụi rậm, con ong say mật lượn quanh những khóm hoa dại vừa nở vừa tàn. Từng nhịp thở hòa vào thinh vắng, mình hoàn toàn tự do trong một khoảng lặng dường như không có đường biên. “Sức mạnh của im lặng chính là để đôi mắt - cửa sổ tâm hồn, lên tiếng. Khi im lặng, ta nghe thấy rõ hơn những chiều sâu” (Agnes Ledig).

Mình tập làm một gợn mây trắng cứ khoan thai trôi cùng những đức tin. Cây lá với dòng diệp lục êm ả sẽ làm dịu đi ánh nhìn đa đoan và ru ngủ những đắng chát đã từng. Sự tĩnh lặng như sương non đầu ngày dần khỏa lấp tất cả. Luôn có những ngăn trống giữa lòng mình vừa vặn cho những dở dang. Người ta thường cố lấp đầy bao hao khuyết, nhưng chẳng nhận ra vạn vật trên thế gian đều có riêng một giới hạn, và đôi khi trái tim cũng cần một điểm dừng, khép lại những vời xa.

Tháng Ba ngoài kia cứ đi qua chầm chậm…

Sa Lam
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Những con đường gọi tên ký ức

Người ta thường bảo, đường sá chỉ để đi lại, nhưng ở quê tôi, từ khi những con đường được đặt tên, chúng đã trở thành nơi neo giữ ký ức, để quá khứ và hiện tại cùng song hành.

Những con đường gọi tên ký ức
Miền quê trong ký ức

Tôi lớn lên ở Hương Bình, theo chủ trương sau sáp nhập, các xã vùng núi Hương Bình, Bình Tiến, Bình Thành được gộp lại với cái tên gọi mới là Bình Điền.

Miền quê trong ký ức
Chuyến tàu ký ức

Chiều thu phủ một màu vàng nhạt lên miền quê tĩnh lặng. Ga Đồng Lưu nhỏ bé và cũ kỹ nằm im lìm như đã ngủ quên giữa thời gian. Ánh nắng cuối ngày len qua mái hiên rêu phong, đổ dài những vệt sáng lặng lẽ trên nền sân ga loang lổ. Bà An đứng trước một toa tàu hoen gỉ, lòng dâng lên bao xao động khi trở lại chốn xưa, nơi từng lưu giữ trọn vẹn tuổi thanh xuân của bà.

Chuyến tàu ký ức
Hương đồng

Tháng Tư âm lịch, những cánh đồng lúa chín dẫn con người đi mê mải trong màu vàng của thiên nhiên kỳ diệu. Thiệt khó để tả hết vẻ đẹp của cánh đồng những ngày trước mùa gặt. Mới hôm qua, những chẽn lúa non nẻo đang e thẹn nấp dưới màu lá lúa xanh lục thế mà tuần sau gặp lại lúa đã có vàng mơ, tuần sau nữa trở thành những bông lúa màu vàng sậm, cúi đầu, trĩu hạt. Cánh đồng biến đổi màu sắc như có chiếc đũa thần chạm vào.

Hương đồng
Mải miết dòng trôi

Sông Như Ý bắt nguồn từ sông Hương. Nó là một công trình thủy lợi do con người đào có lịch sử hơn 300 năm, được gọi là Thiên Lộc Giang dưới thời Nguyễn. Sông không uốn lượn theo địa hình và dòng chảy tự nhiên, người ta đào để dẫn nước từ sông Hương ở khu vực Đập Đá - Vỹ Dạ, theo hướng Đông Nam chảy qua các làng Vân Thê, Thanh Thủy Chánh… rồi đổ ra đầm Hà Trung, phá Tam Giang.

Mải miết dòng trôi

TIN MỚI

Return to top