ClockThứ Năm, 23/06/2016 17:52

“Yêu nhau mấy núi cũng trèo”

HNN - “Mình người dân tộc Ka tu, Duyên người Kinh. Lo ngại phong tục tập quán không giống nhau, sống không hạnh phúc nên gia đình Duyên ngăn cấm. Mình năm lần bảy lượt chở bố bằng xe máy chạy quãng đường gần 400km đến nhà Duyên thuyết phục, xin hỏi cưới. Đến nơi, cả mình, bố và cái xe đều bị nhuộm thành màu đỏ bởi bụi đường...” Anh Hồ Sỹ Hưng ở thôn A So 2, xã Hương Lâm, huyện A Lưới cười hạnh phúc kể về tình yêu của mình.

4 lần đi hỏi cưới, chàng trai KaTu mới rước được “nàng” về “dinh”

“Yêu đến cùng”

Câu chuyện tình của chàng trai Hồ Sỹ Hưng và “cô gái” Cao Thị Duyên bắt đầu từ những ngày họ cùng làm công nhân tại Công ty Scavi Huế (đóng trên địa bàn huyện Phong Điền). Duyên “chấm” Hưng vì anh chàng là người tốt tính thật thà, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác. Còn trong mắt Hưng, cô nàng Duyên thật đáng yêu vì nét tinh nghịch dễ gần. Khi tình cảm đã “chín”, Duyên đưa Hưng về ra mắt cha mẹ (ở xã Minh Hóa, huyện Minh Hóa, tỉnh Quảng Bình). Quãng đường gần 400 km nhiều đoạn bụi đỏ mịt mù có là gì đối với những người đang yêu. Vậy nhưng, chàng trai như “chết đứng” khi bố mẹ Duyên không chấp nhận, bởi lo ngại Hưng là người dân tộc Ka tu, con gái họ là người dân tộc Kinh. Bố mẹ Duyên ngại rằng phong tục tập quán không giống nhau, cuộc sống của vợ chồng dễ nảy sinh mâu thuẫn bất hòa, không hạnh phúc. Thêm nhiều lần “đánh đường” ra nhà người yêu để tỏ tình cảm chân thành, Hưng vẫn bị bố mẹ Duyên “cự tuyệt”. Nhưng tình yêu vẫn mặn nồng. Khi lỡ mang thai, Duyên rất lo lắng. Hưng thì bảo có bờ vai của anh, mẹ con Duyên cứ yên tâm.     

Lúc đó Hưng đã về làm Trung đội trưởng dân quân cơ động xã Hương Lâm. Ở núi rừng A Lưới, nhưng lòng chàng trai luôn để tận Quảng Bình, nơi người yêu thương đang sống. Nghe Hưng trình bày về tình yêu với Duyên, việc Duyên đang mang trong bụng con của hai đứa, bố mẹ Hưng ủng hộ con trai thuyết phục bằng được gia đình Duyên chấp nhận. Cha mẹ Hưng bán bò, heo được 30 triệu đồng, chuẩn bị cho đám cưới. Bọc số tiền vào chiếc túi vải mang theo mình, người bố cả đời lam lũ, chỉ quanh quẩn với rừng rẫy, với hạt lúa và con cá suối, cùng con trai vượt quãng đường xa ngái bằng chiếc xe máy cà tàng, đi hỏi cưới dâu. Nhưng bố mẹ Duyên không đồng ý. Lần thứ hai bố con Hưng vượt đường xa, mẹ của Duyên mềm lòng. Tuy nhiên, bố Duyên vẫn “lắc đầu”. Đến lần thứ tư, bố Duyên rưng rưng cảm động trước cảnh hai cha con Hưng và chiếc xe máy nhuộm đỏ bụi đường. “Mình nói bố yên tâm, khi con đã yêu Duyên là yêu và chăm sóc đến cùng. Lúc bố gật đầu, cái bụng mình vui mừng lắm”. Vậy là sau khi Duyên sinh con gái, hai bên gia đình tổ chức lễ cưới.

Hạnh phúc

Khi chúng tôi tìm đến, Hưng đang chơi đùa với con gái và con trai nhỏ. Giọng người vợ từ bếp với lên ngọt ngào: “Chút nữa là thức ăn chín. Anh tắm cho con rồi ăn cơm trước để kịp về Huế (TP Huế). Em đợi bố mẹ cùng ăn”. Hưng (hiện là Xã đội phó xã Hương Lâm) chia sẻ, đang theo học đại học Hành chính tại TP Huế nên mỗi dịp về anh tranh thủ chơi đùa hoặc chăm sóc con, đỡ đần chia sớt với vợ việc nhà việc cửa. Duyên tươi cười tiếp lời chồng, bảo “hồi còn yêu”, cô cũng lo sẽ không quen với cuộc sống nơi rừng núi. Khi mới về A Lưới, cô hầu như không ăn được vì món nào cũng quá cay, sợ hãi những con vắt “bắn” vào tận nhà khi không khí ẩm ướt và “xanh mắt” bởi những gùi củi nặng trĩu giữa tiết trời như đổ lửa. Bố mẹ chồng tinh ý bảo: “Con dâu ở nhà chăm cháu, ăn được món nào thì nấu món đó. Bố mẹ sẽ “ăn theo” con dâu. Không có nồi cơm điện nên ban đầu em nấu cơm khi sống khi cháy. Vậy nhưng bố bảo, không phải do con dâu mà do củi. Con dâu học từ từ rồi quen nấu củi thôi. Đến hôm em nấu cơm “đỡ đỡ” một chút, bố khen bữa nay con dâu nấu ngon, bố mẹ ăn nhiều”. Duyên kể, đứa con trai nhỏ hay đau ốm phải thường xuyên đưa về Bệnh viện Trung ương Huế chữa trị, nên lắm khi rất “kẹt”. Vì điều đó, đôi lúc trong bữa cơm vợ chồng cũng tiếng qua tiếng lại. Bố mẹ chồng nhẹ nhàng bảo: “Ăn cơm không được nói nhau, vì như thế cơm không ngon nữa. Thức ăn không có chi mà vui vẻ thì vẫn ngon. Vợ chồng em “tỉnh” ra liền”. Cô biết ơn vì bố mẹ chồng rất tâm lý, thông cảm, ân cần chỉ dạy mọi thứ và thực lòng thương yêu con dâu như con ruột.

Trưa đứng bóng, bố mẹ chồng Duyên từ rẫy về. Con dâu vội chạy ra cái giếng đầu ngõ kéo nước cho mẹ chồng. Trên gương mặt sạm nắng của ông Hồ Sỹ Bắt (bố chồng Duyên) nở nụ cười hiền lành thân thiện: “Khi giao con gái, ông bà sui gia đã nhờ cậy vợ chồng tôi. Con dâu từ xa đến đây, xa cha xa mẹ, lỡ có việc gì làm chưa được mình la mắng thì tội lắm. Mình cứ từ từ chỉ dạy con sẽ biết. Từ khi có con dâu về, cả nhà tôi tập nói tiếng phổ thông. Mình nói tiếng Katu, con dâu chưa hiểu nó buồn, tội”. Bây giờ không chỉ những người trong gia đình ông Bắt rành tiếng phổ thông “của con dâu” mà cô con dâu cũng thông thuộc ngôn ngữ “của nhà chồng”- tiếng dân tộc Ka tu. Đó là cách họ cố gắng hiểu nhau, vì nhau, để có một cuộc sống đầm ấm vui vẻ hạnh phúc.

Bài, ảnh: QUỲNH ANH

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Một chiều đông

Chiều đông như được dệt bằng sương. Lớp sương bạc phủ xuống thị trấn nhỏ, nhẹ đến mức chỉ một hơi thở dài cũng làm nó xao động. Những con ngõ lặng lẽ chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo, âm thanh đời sống loáng thoáng như vọng từ xa xăm: tiếng trẻ con ríu rít chơi đùa ở đầu ngõ, tiếng ấm nước sôi reo khẽ từ bếp nhà ai, tiếng chiếc bát sành vô tình rơi xuống nền gạch vỡ tan…

Một chiều đông
Tích tắc ký ức

Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.

Tích tắc ký ức
Hiện diện cùng nhau

Trong tiệm cà phê, một người mẹ đang ngồi bên chiếc máy tính bảng, đút từng thìa cháo cho cô con gái tầm ba tuổi. Dường như cô bé không mấy ngon miệng, miếng cháo cứ ngậm hoài không chịu nuốt. Người mẹ trẻ chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thoáng qua đứa con, rồi lại tiếp tục cúi xuống màn hình đầy ma lực.

Hiện diện cùng nhau
Nắng trên môi cười

“Ối …Ối…Ối…”, Minh vừa la oai oái vừa ghì chặt ghi đông, hai chân đạp bì bõm lên lớp bùn nhão nhoẹt. Minh nghiến răng, cố giữ thăng bằng. Nhưng vừa đến khúc cua, bánh trước sụp xuống một rãnh lầy. “Rầm!”.

Nắng trên môi cười
Mảnh rừng

Lần thứ “n” Quyên trở lại nơi này, vẫn ngôi nhà gỗ cũ kỹ bám rêu xanh, vẫn tiếng chuông gió lẩn khuất trong hơi sương. Ngọn đồi ấy quanh năm đầy gió, những luồng gió chạy qua khe lá, mang theo hơi ẩm và mùi đất ngai ngái. Nếu một người sợ bóng tối, cô đơn và những khoảng lặng buồn tênh, chắc chắn sẽ không chịu nổi chốn này. Nhưng Quyên thì khác, cô chọn đến đây như tìm lại chính mình, tìm lại những thanh âm cũ kỹ đã ngủ yên giữa rừng thẳm.

Mảnh rừng

TIN MỚI

Return to top