ClockThứ Bảy, 27/03/2021 15:01

Quà tặng quý giá

TTH - Nữ đồng nghiệp không may bị tai nạn gãy chân, nhưng người nhà chưa đến kịp nên cô đưa chị ấy đến bệnh viện, vào phòng bệnh, chờ gọi đưa đi phẫu thuật. Trong phòng bệnh, có vợ chồng hai cụ già, vẻ nghèo khổ. Ông cụ là bệnh nhân, bị bệnh tiểu đường, ốm yếu suy kiệt. Bà cụ “bám trụ” tại bệnh viện chăm chồng, nhưng sức khỏe e chừng cũng chẳng khá hơn là bao, đi đứng chậm chạp, run rẩy.

Cô hỏi thăm thì được biết, ông bà cụ có con cái, nhưng ai cũng nghèo, lại ở xa, nên không giúp gì được cho cha mẹ. Trong những ngày điều trị, chỉ ông và bà với nhau. Với tình trạng sức khỏe hiện tại, lẽ ra ông cụ phải được truyền thuốc bổ, mà nghe đâu loại đó đắt tiền, tính ra phải nộp gần triệu bạc, nên ông bà cụ đành chịu. Cô và chị đồng nghiệp-bệnh nhân bàn bạc, thống nhất giúp ông cụ có tiền mua được loại thuốc này. Nhưng sau khi cán bộ y tế kiểm tra, biết ông cụ thuộc diện hộ nghèo, bảo hiểm y tế 100%, nên sẽ được truyền mà không phải chi phí.

Vừa mới yên tâm về khoản thuốc men, lại thấy xót lòng trước tình trạng có vẻ rất thiếu thốn của ông bà cụ, cô liền đưa tặng mấy chiếc bánh lúc nãy mang theo. Bà cụ cảm ơn rồi bẻ bánh ăn ngon lành (bà không đưa cho chồng, vì ông bị bệnh tiểu đường, không ăn được các loại bánh thông thường). Ông cụ thèm thuồng nên vẫn mặc kệ tình trạng bệnh, “năn nỉ” vợ. Thấy vậy, cô vội vã lập tức chạy xuống căn tin bệnh viện, tìm mua loại bánh dành cho người bị bệnh tiểu đường ăn kiêng. Khi tặng bánh, cô tặng thêm bà cụ 300 nghìn đồng còn lại trong ví, để hai cụ bớt phần nào thiếu thốn trong những ngày điều trị tại bệnh viện. Cô nói, khi nào rảnh, sẽ lại ghé thăm ông, bà. Lúc đó cũng là khi đến lượt đồng nghiệp của cô phải đến phòng phẫu thuật, cô tất tả chạy theo chiếc xe đẩy bệnh nhân cùng các nhân viên y tế.

Bà cụ ngồi lặng, đôi tay run run cứ vuốt mãi số tiền được tặng. Ông cụ hỏi: “tiền mô mà có rứa bà”. Bà cụ: “Tiền ni là do cô lúc nãy tặng bánh, tặng vợ chồng mình đó”. Ông cụ khóc. Bà cụ cũng khóc. Đó là nỗi xúc động quá lớn, trước lòng tốt và tình thương ấm áp của một người không quen biết dành cho những số phận kém may mắn. Tấm lòng, tình cảm đáng trân trọng của những người như cô gái ấy là quà tặng quý giá đối với cuộc sống, khiến cuộc sống có ý nghĩa, đẹp đẽ hơn rất nhiều.

QUỲNH ANH

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Hàng mai trước hiên nhà

Lão yêu hoa như yêu con. Đặc biệt là mai vàng. Tết đến, ai đi ngang nhà lão cũng trầm trồ vì cả một rừng mai mọc kiêu hãnh trước hiên nhà. Xen kẽ dưới những gốc mai là hoa vạn thọ, mười giờ, sống đời… chen chúc nhau ưỡn mình đón nắng. Mai của lão trồng không to, gầy, khẳng khiu như thân hình của lão. Tuy vậy chúng có sức sống mãnh liệt và nở hoa cánh to, đẹp dịu dàng.

Hàng mai trước hiên nhà
Có những nhịp cầu

Nhi dựng xe dưới một tán cây im mát bên trong công viên. Từ đây cô có thể thấy rõ nền nhà cũ, mới tháng trước còn im lìm giữa đống gạch đổ, đìu hiu nhìn sang bên kia đường nơi cây cầu mới đang vào giai đoạn hoàn thiện. Vậy mà hôm nay khu nhà giải tỏa đang ồn ã mấy tốp công nhân khẩn trương dọn dẹp và trục bỏ các gốc cây trên vỉa hè.

Có những nhịp cầu
Chuyến trở về của cha

Năm tôi 49 tuổi, cha dẫn tôi về Huế. Cha bảo: “Rất có thể đây là chuyến thăm quê cuối cùng”. Gọi là dẫn nhưng thật ra có lúc tôi phải dìu đỡ ông. Ngoài 80, dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng các cơ quan hoạt động của người già đã đồng loạt rệu rã. Nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, cha như yếu hẳn đi. Nỗi buồn bao giờ cũng là kẻ thù bào mòn sức lực. Cha ăn ít, nói ít, có hôm chỉ tha thẩn ngồi dưới tán cây sộp cổ thụ trước nhà. Hỏi gió máy quá cha ngồi đó làm gì, cha cười, bảo đang trò chuyện với thiên nhiên. Nhưng ông chỉ lắng nghe thôi, nào là tiếng lá rụng, tiếng chim ca, tiếng của con sóc nâu truyền cành ngó đôi mắt láo liên nhìn ông già tóc bạc nhấp chén trà lạt ướp hoa sói trong buổi sáng trời se se lạnh.

Chuyến trở về của cha
Ngõ nhỏ không tên

Cái cách hơi xuân đột nhiên từ từ len lỏi vào cuộc sống thường nhật khiến đôi người khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng đó là một cái lạnh khoan khoái. Người đàn ông đưa tay sờ vào mũi mình để tận hưởng cảm giác mới mẻ đầu ngón tay và nhìn ánh nắng từ từ buông xuống đoạn đường làng trước mặt, tinh nghịch nhảy lên đỉnh đầu đứa con trai nhỏ bên cạnh làm cu cậu khẽ xoa đầu mình làm anh bật cười. Cu cậu được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm anh chưa về lại quê, bộn bề cuộc sống rồi lại vì nhiều lý do trong quá khứ, mãi đến giờ mới tranh thủ dịp Tết để đưa vợ con về thăm quê nội.

Ngõ nhỏ không tên
Cô giáo đặc biệt

Trong phòng khách, bố mẹ tôi mỗi người một góc, tay cầm điện thoại, ấn máy liên tục hết gọi cho người thân lại đến bạn bè kèm lời dặn dò: “8 giờ tối nay, bác nhớ mở tivi xem chương trình “Tỏa sáng những tấm gương nghị lực” nhé. Cái Vy con dâu tôi nó được lên tivi đấy ạ!”.

Cô giáo đặc biệt

TIN MỚI

Return to top