ClockThứ Bảy, 27/03/2021 15:01

Nhân nhượng cũng phải có nguyên tắc

HNN - Anh gọi điện cho tôi, giọng đầy hân hoan báo tin con gái sắp lấy chồng. Báo trước là ngày ấy, giờ ấy mời vợ chồng tôi chung vui. “Đặt cọc trước cho chắc, còn thiệp mời sẽ được chuyển sau.”- Anh vui vẻ.

Ai là chủ hôn?!!

Gần ngày cưới, anh lại đột nhiên gọi, năn nỉ nhờ tôi đại diện nhà gái để lo chuyện thưa gửi với nhà trai. Tôi ậm ừ hơi ngại. Không phải ngại về mặt thủ tục, bởi mình cũng từng làm chú rể, từng dự rất nhiều cái thành hôn, vu quy của bạn bè, anh em, con cháu, láng giềng… nên ít nhiều cũng học lỏm được cái khoa nghi thức cưới xin. Nhưng ngại là bởi lẽ phía nhà trai là dân ngoại quốc “tiếng hiếm”, tiếng Anh thì còn có thể võ vẽ dăm ba câu, chứ cái tiếng hiếm thì hơi “hiểm”. Chả lẽ 2 họ cùng diễn… kịch câm với nhau?!! “Có phiên dịch.”- anh trấn an. Vậy thì OK, ngán gì mà chả nhận.

Ngày cưới, trong lúc chờ đợi nhà trai nạp lễ. Cả anh và cô dâu cứ nhắc tới nhắc lui với tôi: “Bên nhà trai xin không lạy gia tiên. Thống nhất vậy rồi…”. Ấy là họ sợ nhỡ nhà trai đến, tôi lại dẫn vào, dâng hương lên bàn thờ gia tiên rồi mời này mời nọ, bể dĩa… Tôi gật đầu. Vậy thì càng nhẹ vai. Không sao cả. Nhưng trong thâm tâm thì thấy lạ kỳ quá thể.

Nhà trai cũng là dân Á Đông, đồng văn đồng chủng với xứ ta, lễ nghi có khi còn phức tạp hơn ta nữa. Sao bây giờ lại nhất nhất không bái lạy gia tiên nhà gái. Quái lạ! Đồng ý có tiết giảm, có “nhân nhượng”, nhưng phải có nguyên tắc chứ. Cái gì tiết giảm được thì tiết giảm. Cái gì thuộc về nguyên tắc thì phải gắng mà giữ. Ai đời vào lấy con gái người ta, mà bàn thờ gia tiên nhà họ lại không được một cái cúi chào?!! Ngắm nhìn cô dâu, cũng trẻ trung, xinh đẹp, có học thức, có công việc ngon lành. Thà như một số cô gái nông thôn ôm mộng lấy chồng ngoại thì cũng cam… Nhưng thôi, ngày vui của người ta, suy cho cùng mình chỉ là khách, được mời “sắm vai” cho vui. Ý kiến ý cò, có khi bị cho nhiều chuyện, phá đám. Phiền!

Nghĩ thế, nhưng trong lòng sao mà cứ ấm ức không chịu được. Ngẫm tới ngẫm lui, thấy đây không chỉ là chuyện cá nhân của ai hết, mà còn là “tự ái dân tộc”. Cả đám người ngoại quốc phía nhà trai, đến cưới con gái Việt Nam ta, mà sao thấy đơn giản nhẹ tênh thế, có khi trở về lại bàn tán, cho rằng dân tộc Việt văn hóa nghèo nàn, dễ dãi. Vậy là vào cuối tiệc cưới, nhân lúc khách phương cũng đã vãn dần, tôi mời chú rể ngồi chơi, bắt chuyện. Nhân đó, tôi giảng giải cho anh ta biết về phong tục cưới xin của Việt Nam ta, nói cho anh ta hiểu gia đình nhà gái cho tiết giảm như vừa rồi là vì bối cảnh đặc biệt của dịch bệnh COVID-19 (là tôi… bịa lý do cho hợp lý vậy, chứ nào có kịp hỏi gia chủ lý do lý trấu gì đâu). Anh chàng chú rể ngồi nghe, tròn mắt gật gật có vẻ rất thú vị và cúi đầu cảm ơn tôi đã cho anh ta hiểu thêm về phong tục văn hóa Việt, bây giờ là quê vợ của anh chàng.

Xong việc cưới xin, trở về nhà, tôi thấy lòng nhẹ bớt phần nào. Dẫu cho có bị cho là lo việc bao đồng, nhưng vì lòng tự trọng của một người Việt Nam, điều đó với tôi cũng không sao cả.

THƯỢNG BÍCH

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Một chiều đông

Chiều đông như được dệt bằng sương. Lớp sương bạc phủ xuống thị trấn nhỏ, nhẹ đến mức chỉ một hơi thở dài cũng làm nó xao động. Những con ngõ lặng lẽ chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo, âm thanh đời sống loáng thoáng như vọng từ xa xăm: tiếng trẻ con ríu rít chơi đùa ở đầu ngõ, tiếng ấm nước sôi reo khẽ từ bếp nhà ai, tiếng chiếc bát sành vô tình rơi xuống nền gạch vỡ tan…

Một chiều đông
Tích tắc ký ức

Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.

Tích tắc ký ức
Hiện diện cùng nhau

Trong tiệm cà phê, một người mẹ đang ngồi bên chiếc máy tính bảng, đút từng thìa cháo cho cô con gái tầm ba tuổi. Dường như cô bé không mấy ngon miệng, miếng cháo cứ ngậm hoài không chịu nuốt. Người mẹ trẻ chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thoáng qua đứa con, rồi lại tiếp tục cúi xuống màn hình đầy ma lực.

Hiện diện cùng nhau
Nắng trên môi cười

“Ối …Ối…Ối…”, Minh vừa la oai oái vừa ghì chặt ghi đông, hai chân đạp bì bõm lên lớp bùn nhão nhoẹt. Minh nghiến răng, cố giữ thăng bằng. Nhưng vừa đến khúc cua, bánh trước sụp xuống một rãnh lầy. “Rầm!”.

Nắng trên môi cười
Mảnh rừng

Lần thứ “n” Quyên trở lại nơi này, vẫn ngôi nhà gỗ cũ kỹ bám rêu xanh, vẫn tiếng chuông gió lẩn khuất trong hơi sương. Ngọn đồi ấy quanh năm đầy gió, những luồng gió chạy qua khe lá, mang theo hơi ẩm và mùi đất ngai ngái. Nếu một người sợ bóng tối, cô đơn và những khoảng lặng buồn tênh, chắc chắn sẽ không chịu nổi chốn này. Nhưng Quyên thì khác, cô chọn đến đây như tìm lại chính mình, tìm lại những thanh âm cũ kỹ đã ngủ yên giữa rừng thẳm.

Mảnh rừng

TIN MỚI

Return to top