ClockChủ Nhật, 23/10/2022 17:51

“Vẫn còn nắng trên đồi” – trang văn của tình thương

HNN.VN - “Vẫn còn nắng trên đồi” là một cách để nói điều gì đó không thể được nói theo bất kỳ cách nào khác, và chúng buộc người đọc phải dành thời gian lướt mắt trên từng từ trong câu chuyện để hiểu được ý nghĩa của nó là gì.

Ra mắt Trung tâm Lưu trữ và Nghiên cứu thuộc Học viện Phật giáo Việt Nam tại HuếRa mắt bộ tranh Kiều bằng pháp lam HuếMột thời “Để nhớ, để thương”Ra mắt tập sách “Đưa em về nhận mặt quê hương” của nhà thơ Lê Viết Tường

Khung cảnh buổi giới thiệu tập truyện ngắn “Vẫn còn nắng trên đồi” của nhà văn Nguyễn Thị Duyên Sanh 

Nhà văn Lê Vũ Trường Giang đã nhận định như thế về tập truyện ngắn “Vẫn còn nắng trên đồi” của nhà văn Nguyễn Thị Duyên Sanh tại buổi giới thiệu tập truyện tại Tạp chí Sông Hương chiều 23/10.

Sự kiện do Hội Nhà văn tỉnh, Tạp chí Sông Hương và Hải Hạc Book Store tổ chức.

“Vẫn còn nắng trên đồi” (NXB Hội Nhà văn) bao gồm 12 truyện ngắn là 12 câu chuyện khắc họa về những mảnh đời, số phận, những ký ức mỏng manh, những sương khói tiêu diêu và tình người rực cháy và cả những thú tiêu khiển đầy phong lãm của con người xứ Huế.

Nhiều nhận định cũng đồng quan điểm với nhà văn Lê Vũ Trường Giang, rằng “Vẫn còn nắng trên đồi” chứa đầy các tính năng ngôn ngữ thâm trầm, hoang hoải và tràn trề âm thanh của ngọt ngào lẫn day dứt. Văn phong của người viết mộc mạc và bình dị, khai thác tối đa thứ ngôn ngữ gần gũi, đậm tình người.

Theo nhà văn Lê Vũ Trường Giang, bằng các thủ pháp nghệ thuật và ngôn ngữ, tác giả đã tập trung vào việc tạo ra một hiệu ứng, rồi nhân rộng, khuyếch đại qua các nhân vật, nội dung và tình huống truyện, đó chính là: “hiệu ứng yêu thương”. “Tác giả đã neo giấu tâm hồn mình trong cõi xưa, cảnh cũ, là chân quê, là đồng cảm với những phận người chìm nổi bể dâu, thương mênh mông và yêu xa vắng”, nhà văn trẻ nhận định về đồng nghiệp cũng là bậc tiền bối của mình.

Tin, ảnh: N. Minh

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Chuyến tàu ký ức

Chiều thu phủ một màu vàng nhạt lên miền quê tĩnh lặng. Ga Đồng Lưu nhỏ bé và cũ kỹ nằm im lìm như đã ngủ quên giữa thời gian. Ánh nắng cuối ngày len qua mái hiên rêu phong, đổ dài những vệt sáng lặng lẽ trên nền sân ga loang lổ. Bà An đứng trước một toa tàu hoen gỉ, lòng dâng lên bao xao động khi trở lại chốn xưa, nơi từng lưu giữ trọn vẹn tuổi thanh xuân của bà.

Chuyến tàu ký ức
Thương mình trước đã

Chẳng có lỗi lầm gì khi chuyên gia tâm lý khuyên quý bà “hãy thương mình trước đã…” bởi ngay sau đó, vị này đưa ra các đối tượng “thương sau” mà chị em cần quan tâm, chăm sóc. “Chộp” được những lời này trên mạng xã hội, chị chỉ tâm đắc một nửa, tập trung ưu tiên “thương trước”, đến thờ ơ với cả “nửa kia” của mình.

Thương mình trước đã
Làm mẹ

Hạnh ngồi chờ khám trong khoa sản, bệnh nhân đến đã lâu mà vẫn chưa thấy bác sĩ đâu. Chị ngồi cạy những móng tay đen đúa dính đầy nhựa rau, lúc ngẩng lên bắt gặp mấy cặp mắt đang nhìn trộm mình.

Làm mẹ
Tủ sách ước mơ

Thảo đặt chân đến điểm trường A Lù vào một chiều cuối thu. Ngôi trường nhỏ bé nằm lọt thỏm trên sườn đồi hoang vu, chỉ vỏn vẹn vài dãy nhà cấp bốn xiêu vẹo, lớp tôn amá đỏ au vì gió lạnh, nép mình bên khung cửa lớp, ánh mắt tròn xoe vừa ngỡ ngàng vừa hiếu kỳ nhìn cô giáo mới đến.

Tủ sách ước mơ
Ngày lúa đơm bông

Tháng Tư về trong vạt nắng mềm như tấm lụa mỏng vắt ngang bầu trời. Tôi bước ra hiên nhà, hít một hơi thật sâu, chợt nhận ra trong gió có một mùi hương rất quen khiến tôi ngẩn người, không sao nhớ nổi đó là gì. Tôi hít hà thêm vài ngụm khí trời, để hương ấy len lỏi vào từng hơi thở, từng sợi tóc, rồi bất giác giật mình. Hóa ra, tháng Tư đã ướp vào nắng gió hương lúa non ngan ngát, thanh khiết như một dấu hiệu dịu dàng mà đất trời gửi đến. Lúa đã đơm bông!

Ngày lúa đơm bông
Return to top