ClockThứ Ba, 25/06/2019 09:48

Thương...

TTH - Xế chiều, vợ chồng tôi ghé thăm nhà ông. Đường ven sông vắng. Nắng đến nỗi đứng luôn cả gió. Huế đang trong những ngày nóng nhất. Chừng như mọi thứ đều khô kháp đi.

Trưởng thành

Tôi vẫn thường chào ông khi gặp ở đầu ngõ. Ông bà chuyển về đấy, cùng với vợ chồng hai đứa con và mấy đứa cháu. Căn nhà trọ vốn dành cho sinh viên, chật hẹp, nhưng có vẻ không là vấn đề gì với người đã quen lam lũ. Mà kể từ khi có những người khách mới, khoảng sân nhỏ đã trở nên chộn rộn hơn. Nó làm góc không gian đó trở nên vui vẻ hơn với những chiếc ghế luôn được đặt trước hiên nhà, tíu tít tiếng con trẻ và giọng ông, giọng bà…

Nhà ông ở tít trong một con ngõ sâu, quá chợ Thủy Bằng một đỗi. Con đường cũng đã khác thời gian trước, khi mà tôi còn lọ mọ đi tác nghiệp khắp chốn. Giờ thì nơi này đã nhiều nhà xây hơn, dù vẫn còn những vườn bưởi, thanh trà đang mùa nuôi quả. Những dãy chè tàu xanh ngắt quãng. Đôi chỗ bụi mù lên vì đường bằng bê tông vẫn chưa về đến. Cuối con đường ấy, là nơi chúng tôi dừng lại.

Ông kể, xây được ngôi nhà này gần chục năm rồi, đến giờ vẫn chưa sơn được. Vài ngày nữa, tranh thủ lúc giao xe phở lại cho hai đứa con đứng bán, ông sẽ trở lên để dựng cái mái hiên, dọn lại con đường vào nhà. “Việc ni mền (mình) phải lo thôi – ông nói – vợ chồng đứa con trai đầu của tui đang ở, nhưng tụi hắn còn cực, suốt ngày lụi cụi soi trầm cho người ta cũng mới chỉ lo đủ ăn cho hai đứa nhỏ. Mà mền còn lo được chi thì lo, không phải không mong con cháu đỡ đần nhưng nhìn con cháu rứa, ai nỡ…”

Tôi nghe sự bao dung trong giọng ông. Phần vì câu chuyện trước đó trên xe ông kể, nghe nhiều điều thấy thương. 16 năm ông bà bám vào xe phở, kiếm một chỗ bên lề đường làm kế sinh nhai và nuôi 6 đứa con “ra ràng”. Ngay cả chuyện về xóm tôi thuê chỗ trọ, không phải ông bà lo cho mình nữa mà để có thêm thu nhập hàng ngày lo cho hai đứa con, một trai một gái và cả mấy đứa cháu. Ông kể hôm qua được khách, xong hàng lúc 9h30 và được về nghỉ sớm. Hỏi, ông nói ngày mô cũng bán chừng trên 200 tô phở, kiếm chừng 500 ngàn đồng. Hỏi sao ông không bán thêm ít nữa, ông bảo chừng nớ là đủ rồi. Về nghỉ ngơi rồi lo cho ngày tiếp. “Tui nói thiệt với cô, bán thêm cũng được, bán đắt một chút cũng được, nhưng như rứa không bền lâu. Vợ chồng tui giữ nguyên giá, nguyên chất và mang đến sự hài lòng cho người ta nhất. Lấy số nhiều làm lãi, ít mà bền lâu cô à… Khách giờ cũng đã quen mặt, quen chỗ và quen vị”.

Trong câu chuyện nhẩn nha lúc đó, ông kể đã “sắm” được một mảnh đất mạn Hương Sơ cho con trai thứ. Ông bà cũng cho luôn 300 triệu đồng cho cậu trai khi dựng nhà. Cậu con trai cả thì cứ ở cái nhà trên Thủy Bằng. Giấy tờ ông vẫn giữ. Khi mô về với ông mệ rồi “hay chắc”. “Thương con chớ cô, nhưng mình phải làm răng để tụi hắn biết lo, biết thân biết phận và sống có trách nhiệm”.

Tôi nhớ điều ông vừa nói, và thấy thương đến tần ngần khi nhìn cách mà người đàn ông hơn 65 tuổi cúi xuống, khơi lại đám củi cho lửa bùng lên dưới xe phở. Hai chữ trách nhiệm nghe nặng vậy mà có khi lại nhẹ hều trong một cử chỉ, dài đến hàng năm.

Ngân Hạnh

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Tư lệnh Quân khu 4 tặng quà Tết cho người dân khó khăn

Chiều 19/1, Trung tướng Hà Thọ Bình, Tư lệnh Quân khu 4 đã đến thăm, chúc tết và tặng quà cho các gia đình có hoàn cảnh khó khăn trên địa bàn phường Phú Bài, thị xã Hương Thủy. Cùng tham dự có có Đại tá Hoàng Văn Nhân, Chính uỷ Bộ Chỉ huy Quân sự thành phố.

Tư lệnh Quân khu 4 tặng quà Tết cho người dân khó khăn
Ánh sáng lặng thầm

Ông nội tôi ốm, phải nằm viện huyện. Năm ấy, tôi học lớp 9. Nghe tin, buổi chiều tan học, tôi đạp xe gần 10 cây số vào viện thăm ông. Mặt trời mùa hè buông ánh nắng vàng nhạt, con đường nhỏ dẫn vào bệnh viện loang lổ bóng cây. Khi rẽ vào đường mòn, tôi húc phải đống đá ai đó đổ tràn ra đường. Cú ngã đau điếng khiến tôi bật máu ở đầu gối, chiếc quần cũ rách lỗ chỗ. Tôi hì hục lắp lại chiếc xích xe bị tuột, tay dính dầu đen nhẻm.

Ánh sáng lặng thầm
Lời xin lỗi muộn màng

Sáng nay trời trở rét, mưa phùn lất phất. Từ đêm qua, gió mùa đã tràn về, mang theo hơi lạnh đặc quánh. Sau những ngày nắng đẹp đón Tết, hôm nay trời lại chuyển lạnh, như mùa đông chưa chịu rời đi dù mùa xuân đã về. Nhưng nghĩ đến cái nắng cháy da cháy thịt của mùa hè sắp đến ở miền Trung, Hoàng lại cảm thấy cái lạnh này thật đáng giá biết bao.

Lời xin lỗi muộn màng
Mùa hiền ngoan

Cuối cùng chiếc áo ấm cất trong góc tủ cũng được mẹ lấy ra. Rõ ràng mùa đông đã đi qua hơn một nửa nhưng trời vẫn còn hiền ngoan lắm. Cho đến vài hôm trước, khi cơn mưa liên tục kéo dài mấy ngày liền, vậy là hương vị mùa đông bắt đầu ùa vào gian bếp của mẹ.

Mùa hiền ngoan
Hàng mai trước hiên nhà

Lão yêu hoa như yêu con. Đặc biệt là mai vàng. Tết đến, ai đi ngang nhà lão cũng trầm trồ vì cả một rừng mai mọc kiêu hãnh trước hiên nhà. Xen kẽ dưới những gốc mai là hoa vạn thọ, mười giờ, sống đời… chen chúc nhau ưỡn mình đón nắng. Mai của lão trồng không to, gầy, khẳng khiu như thân hình của lão. Tuy vậy chúng có sức sống mãnh liệt và nở hoa cánh to, đẹp dịu dàng.

Hàng mai trước hiên nhà

TIN MỚI

Return to top