ClockThứ Hai, 30/07/2018 08:23

Ký ức mưa giông

HNN - Những ánh chớp lóe sáng trên bầu trời. Tia sáng xẹt nhanh vạch những đường mảnh như sợi chỉ trên bầu trời mây đen đã phủ kín. Rồi tiếng sấm ì oàm từ xa vọng lại.

Tiếng sấm mỗi lúc một gần và bầu trời như sắp vỡ ra với những tiếng “đùng, đoàng” mạnh mẽ. Dấu hiệu của một cơn mưa giông thật dữ dội!

Rồi những giọt mưa to thật là to rơi lộp bộp trên mái nhà. Trên chiếc sân rộng, những hạt mưa là những chấm tròn như đang chơi trò xếp chữ hay tô màu. Chỉ một thoáng chiếc sân gạch đã kín một màn nước. Đất trời như giãn ra để đón những hạt mưa mát lành của mùa hạ nóng bức. Em bỗng nhớ đến lời nhỏ bạn ngồi kề bên: “Mưa giông mùa hạ giá trị như vàng!”. Em bỗng nhớ lần cả nhóm về thăm nhà nhỏ. Con đường làng kín đầy rơm vàng. Nắng tháng năm như cháy trên đầu, hương thơm của mùi rơm mới quấn quýt lấy những bàn chân, nhỏ Nguyện nghịch nhất lớp bỗng bần thần cất giữ những sợi rơm vương vào chân, giọng chùng xuống: “Bữa ni thi xong tụi mình về nhà nhỏ Quyên chơi chứ ít bữa nữa lo thi đại học có thời gian mô mà đi, sang năm mỗi đứa mỗi nơi nên có thể thiệt lâu nữa mới về nhà Quyên, khi nớ chắc chi còn cảnh ngồi gỡ rơm này”, câu nói của nhỏ Nguyện tự nhiên làm cả bọn bỗng quý mấy sợi rơm lạ, thế là đứa nào cũng cất một vài sợi trong cặp, có đứa kẹp trong vở…

Ngồi chơi chưa ráo mồ hôi bỗng bầu trời tối sầm lại rồi tiếng sấm ầm ào dội đến. Ba, mạ và chị của Quyên chạy vội ra sân cuống cuồng hốt lúa phơi trên sân vào bao, cả bọn cũng ào ra phụ giúp. Lúa phơi được nắng thơm nồng và có màu vàng óng. Những hạt lúa vàng chích nhẹ vào tay, chân. Đến bây giờ em vẫn còn nhớ cái cảm xúc ấy, cái cảm xúc em bỗng nhận ra một điều đơn giản là hạt gạo em ăn hàng ngày, những hạt gạo mềm mại khi em vo gạo nấu cơm ấy, trước đó là những hạt lúa có lớp vỏ mỏng vàng óng, có hai đầu nhòn nhọn và có dáng hình của giọt mồ hôi trên trán ba, mạ, chị của nhỏ Quyên khi xốc lúa vào bao…

Trong mái nhà yên ấm của mình, em nhìn bầu trời và bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Tiếng sấm nghe thật gần… Em nhớ đến bài học mạ dặn mấy anh em: Đang đi ngoài đường mà gặp sấm sét đừng đứng núp dưới cây cao giữa đồng, đừng đưa những vật kim loại chĩa lên trời… mạ dặn thế và em chỉ cần nhớ thế.

Mưa giông cũng là những cơn mưa… tiêu trừ rôm, sảy. Tuổi nhỏ chúng em chẳng biết ở đâu ra mà nhiều rôm sảy thế không biết. Tắm nước mưa là rôm sảy lặn nhanh, da thịt mát mẻ nên cứ có mưa giông, chờ “sấm sét” qua đi là cả bọn rủ nhau đi tắm mưa. Tiếng í ới gọi nhau, tiếng cười đùa giòn giã, một bầy trẻ nhỏ làm rộn rả cái xóm. Có lẽ nhờ thế mà với tụi em, mưa giông không hề buồn.

Bây giờ thì cô bé là em ấy đã có con cũng là những cô bé tuổi 14 -15 ngày nào. Nhưng bây giờ “ai mà tắm mưa mẹ, mà nhà mình có máng xối đâu, mà cũng có vườn đâu, chật chội quá hà!”. Em bỗng ngớ ra và thấy mình là một bà mẹ già cỗi đang cố khuyến khích con mình hãy thử niềm vui thơ bé mà mình đã tận hưởng. Đôi khi trong câu chuyện kể cho con của mình bây giờ, em thường mở đầu với câu: Hồi ấy thế hệ mẹ cực lắm, phải gánh nước, mót củi, đi chợ, nấu cơm... thế mà học vẫn giỏi.

Cuộc sống đã đổi thay, trẻ em bây giờ không biết thú tắm mưa, không cần chờ cơn mưa giông, em biết vậy nhưng em biết chắc rằng đất đai, cây cối, mùa màng vẫn rất cần những cơn mưa giông, vẫn rất cần những cơn “mưa vàng, mưa bạc” để cứu ruộng đồng, cây trái trong những tháng hè nắng hạn.

Xuân An

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Mùa lụt

Tháng Mười, những hình ảnh về bão lũ ở Thái Nguyên - Cao Bằng - Lạng Sơn - Bắc Ninh chìm ngập trong “biển” nước lũ màu vàng của bùn đất, cảnh cứu người, cứu vật trong mưa lũ xem mà rưng rưng. Người học trò cũ nay làm nghề lái xe tải đường dài chuyển cho tôi hình ảnh em ấy đang chở hàng cứu trợ đi Thái Nguyên.

Mùa lụt
Những con đường gọi tên ký ức

Người ta thường bảo, đường sá chỉ để đi lại, nhưng ở quê tôi, từ khi những con đường được đặt tên, chúng đã trở thành nơi neo giữ ký ức, để quá khứ và hiện tại cùng song hành.

Những con đường gọi tên ký ức
Miền quê trong ký ức

Tôi lớn lên ở Hương Bình, theo chủ trương sau sáp nhập, các xã vùng núi Hương Bình, Bình Tiến, Bình Thành được gộp lại với cái tên gọi mới là Bình Điền.

Miền quê trong ký ức
Chuyến tàu ký ức

Chiều thu phủ một màu vàng nhạt lên miền quê tĩnh lặng. Ga Đồng Lưu nhỏ bé và cũ kỹ nằm im lìm như đã ngủ quên giữa thời gian. Ánh nắng cuối ngày len qua mái hiên rêu phong, đổ dài những vệt sáng lặng lẽ trên nền sân ga loang lổ. Bà An đứng trước một toa tàu hoen gỉ, lòng dâng lên bao xao động khi trở lại chốn xưa, nơi từng lưu giữ trọn vẹn tuổi thanh xuân của bà.

Chuyến tàu ký ức
Hương đồng

Tháng Tư âm lịch, những cánh đồng lúa chín dẫn con người đi mê mải trong màu vàng của thiên nhiên kỳ diệu. Thiệt khó để tả hết vẻ đẹp của cánh đồng những ngày trước mùa gặt. Mới hôm qua, những chẽn lúa non nẻo đang e thẹn nấp dưới màu lá lúa xanh lục thế mà tuần sau gặp lại lúa đã có vàng mơ, tuần sau nữa trở thành những bông lúa màu vàng sậm, cúi đầu, trĩu hạt. Cánh đồng biến đổi màu sắc như có chiếc đũa thần chạm vào.

Hương đồng

TIN MỚI

Return to top