ClockThứ Sáu, 17/01/2025 17:23

Ấm áp những nụ cười không quen

TTH - Cách đây khá lâu, khi tôi đang đi bộ dọc bờ sông Hương cùng mẹ, có một cô gái người nước ngoài đi ngược đường cười với tôi một cái rõ tươi. Tôi cũng đáp lại nhưng hơi ngớ người vì nhớ rằng mình không hề quen biết họ. Tôi quay sang hỏi mẹ: “Sao tự dưng người ta lại cười với con hả mẹ?”. Mẹ tôi đáp: “Có những người tính cách thân thiện như vậy, con cứ mỉm cười lại với họ!”.
 

 

Hôm ấy vào bệnh viện khám, phòng chờ đông đúc, thời tiết nóng nực, tôi khá căng thẳng vì chưa biết kết quả thế nào. Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cô nở một nụ cười dịu dàng, như âm thầm động viên. Tôi cũng mỉm cười đáp lại, hai chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện như đã thân thiết từ trước. Tôi vẫn trong tâm thế chờ đợi kết quả, nhưng đã thoải mái và bình tĩnh hơn nhiều.

Một ngày nọ, tâm trạng không mấy vui, tôi bước vào quán cà phê quen thuộc, chọn một góc khuất. Một bé trai chạy đến bên bàn, cười híp mắt, khoe với tôi những cuốn truyện và món đồ chơi vừa được mẹ mua cho từ hiệu sách. Em tíu tít nói những gì tôi không hiểu hết, chỉ đơn giản là tôi thích nguồn năng lượng tươi vui, hồn nhiên tỏa ra từ em. Mẹ em bé bước tới cũng cười, có vẻ hơi ái ngại với tôi, chị quay sang bảo bé : “Sao con lại ngồi bàn của dì, qua bên này nè”. “Không sao ạ, bé dễ thương lắm” - tôi đáp.

Trước đây, khi cảm thấy cuộc sống đối đãi với mình không tốt, tôi thường đến quán cà phê hay quán trà để nhận được những nụ cười niềm nở và thái độ cư xử mềm mỏng của các bạn nhân viên, tuy chỉ là phép lịch sự, nhưng tôi vẫn cảm thấy dễ chịu trong lòng. Có những khi quán vắng, các bạn ngồi xuống trò chuyện với tôi như những người bạn. Một lần, tôi vào cửa hàng tiện lợi 24/24 mua chai nước suối. Khi ra về, chàng trai đứng ở cửa cúi đầu chào tôi và nở một nụ cười duyên dáng: “Cám ơn chị, chúc chị một ngày tốt lành!”.

Mỗi lần đi phiên chợ mới, điều đầu tiên khiến tôi chọn bước vào một gian hàng đơn giản là nụ cười thân thiện của người bán. Tôi sẽ “vô thức” tạt vào xem, không chọn được gì nhiều thì cũng cố gắng mua ít đồ nho nhỏ, xem như đáp lại sự nhiệt tình và cung cách đối xử ân cần họ đã dành cho tôi. Tôi không thích những người chào mời quá đon đả hay chèo kéo khách lộ liễu, một nụ cười với tôi là đủ.

Tôi thích tham gia các sự kiện và hoạt động cộng đồng, mọi người có thể chưa từng biết đến nhau nhưng luôn bắt đầu cuộc giao tiếp bằng một nụ cười và cái bắt tay thật chặt. Những cử chỉ giao hảo đơn giản đó đôi khi là khởi đầu cho một mối duyên hợp tác lâu dài, một tình bạn keo sơn, gắn bó.

Mắt tôi hơi yếu, không đeo kính tôi hay nhận nhầm người quen, thường họ vẫn đáp lại tôi bằng một nụ cười trìu mến. Đôi khi chỉ đơn giản là chạm ánh nhìn nên trao cho nhau một nụ cười, thế thôi, một “nụ cười không quen” nhưng khiến cuộc sống dễ chịu và đáng yêu hơn rất nhiều!

Thục Đan
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Ấm áp mùa xuân biên cương

Yêu thương của Bộ đội Biên phòng (BĐBP) dành cho người dân biên giới, đã vun trồng nên những mùa xuân tươi đẹp, vững bền trên biên cương.

Ấm áp mùa xuân biên cương
Ấm áp từ sự sẻ chia

Những “Mái ấm Công đoàn” khang trang được các cấp công đoàn trao tặng không chỉ giúp đoàn viên (ĐV), người lao động (NLĐ) ổn định nơi ở, mà còn tạo nền tảng vững chắc để họ “an cư lạc nghiệp”, yên tâm lao động, vững vàng hơn trong cuộc sống.

Ấm áp từ sự sẻ chia
Ấm áp tình thầy trò

Đến dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, hẳn bất kỳ ai cũng nhớ đến một thuở mình cắp sách tới trường, nhớ hình ảnh các thầy cô giáo năm xưa đã dạy dỗ, quan tâm, thậm chí đòn roi để trò nên người.

Ấm áp tình thầy trò
Ấm áp trong những ngôi nhà Đại đoàn kết

Với phương châm “Tất cả vì người nghèo - Không để ai bị bỏ lại phía sau”, trong năm 2024, ủy ban mặt trận Tổ quốc Việt Nam (MTTQVN) các cấp và các tổ chức thành viên đã vận động được trên 85,5 tỷ đồng xây dựng mới, sửa chữa 2022 nhà Đại đoàn kết (ĐĐK), giúp người nghèo có nơi an cư, thêm động lực để vươn lên trong cuộc sống.

Ấm áp trong những ngôi nhà Đại đoàn kết
Cô gái xa nhà và chuyến xe ấm áp

Huế, thành phố của những con người trầm mặc nhưng trong sâu thẳm lại ẩn chứa một tấm lòng ấm áp. Mình đã cảm nhận được điều đó trong một chiều mưa tầm tã khi chạy vạy khắp nơi tìm việc mà vẫn chưa có kết quả. Mình mệt mỏi gọi một chiếc Grab để về nhà trọ. Chiếc xe máy dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, chú tài xế, một người đàn ông trung niên với nụ cười hiền lành, xuống mở cửa giúp mình.

Cô gái xa nhà và chuyến xe ấm áp

TIN MỚI

Return to top