ClockThứ Ba, 28/08/2018 08:35

Mẹ, và bạn!

TTH - Tôi có thói quen dẫn bạn về nhà mẹ chơi ngay cả khi đã đi lấy chồng. Bạn bè, đứa nào đã đến nhà tôi chơi là bao năm sau vẫn hay hỏi về mẹ.

Bài học yêu thươngChuyện nhân mùa Vu lan

Trong mắt bạn, mẹ khắc khổ, tảo tần và hiếu khách. Mẹ đi chợ từ sớm nấu cả mâm cỗ đầy đãi bạn của con. Mẹ làm bánh rán, mổ gà thả đồi, nấu xôi ngon. Đến bữa mẹ gần như không ăn, gắp cho đứa này đứa kia, hỏi món canh có vừa không, món mặn có ngon không. Có hôm giữa trưa nắng mẹ còn đạp xe đi quanh xóm hỏi mua từng túm hồng bì, dâu da đất, nhãn lồng về “cho mấy đứa thưởng thức quà quê”. Lúc bạn của con ra về mẹ còn nhét vào túi chúng ít bánh trái quê nhà vừa làm còn nóng hổi. Thỉnh thoảng mẹ có hỏi thăm về bạn bè của các con mình. Hương đã lấy chồng chưa? H. làm thụ tinh ống nghiệm có được không?                    

Suốt mấy chục năm rất ít khi tôi thấy bạn của mẹ đến nhà chơi. Từ khi đi lấy chồng mẹ gần như không còn bạn nữa. Mặc cảm nghèo khó khiến mẹ không muốn gặp bạn bè. Ngày xưa mẹ là hoa hậu làng, da trắng bóc, tóc xoăn như tây, mũm mĩm dễ thương khiến bao nhiêu chàng trai theo đuổi.

Cực nhọc mưu sinh nuôi ba đứa con đi từ mùa hạn này đến mùa đói khác đã khiến mẹ tiều tùy đến mức bạn bè gặp lại đều khó nhận ra mẹ. Mẹ sợ ánh mắt xót xa của bạn bè dành cho mình. Nên mẹ cứ lầm lũi xó nhà, bạn bè cũ cũng mỗi người mỗi phận.

Bạn mẹ mổ sỏi thận nằm ở bệnh viện Bạch Mai cả tuần. Mẹ điện thoại kể đủ thứ chuyện rồi ngập ngừng bảo “nếu tiện con nhớ ghé thăm cô Hoa. Con cái không có, ốm đau không người chăm. Tội lắm. Mẹ mà không vướng trông các cháu thì đã bắt tàu xuống viện với cô rồi. Mà cô cũng hay hỏi thăm con lắm”. Tôi biết mẹ vốn tính ngại phiền con cháu. Nếu không phải vì cô Hoa hoàn cảnh thì chắc mẹ đã không nhờ tôi vào viện thăm. Nhưng công việc bận quá, ngày nào cũng từ mờ sáng đến tối muộn. Lúc xong việc thì đã hết giờ thăm bệnh nhân, tôi cứ khất lần nữa mãi, nay bảo để đến mai. Ngày cuối tuần tính thu xếp vào thăm cô thì bạn gọi rủ “qua nhà tớ nhờ tí”. Từ nhà bạn ra siêu thị, vào rạp chiếu phim, lạc vào phố cổ thế là hết một ngày. Tối mẹ điện báo cô Hoa đã về nhà. Mà thực ra cô không có nhà, ở tạm trong nhà người quen cũ. Mẹ nói “mai sẽ đón cô về nhà mình cho đến khi khỏe hẳn”. 

Hôm nay bạn của mẹ bay vào Sài Gòn làm giúp việc cho một gia đình người quen. Đây không phải là chuyến đi vài ngày hay vài tháng mà có thể rất lâu sau cô mới quay ra. Cũng có nghĩa sẽ rất lâu nữa mẹ mới có cơ hội được gặp lại bạn của mình. Tôi mường tượng ra cảnh mẹ nằm một mình trong phòng rưng rưng nhớ bạn...

Nhẽ ra chiều nay lúc đi qua sân bay tôi nên vào chào cô một tiếng. Để biếu cô vài trăm ngàn đi đường. Để nắm lấy tay cô dặn “mẹ con ở nhà buồn, cô nhớ thường xuyên liên lạc”. Để rủ rê “hay là cô ở lại đi, đâu thiếu việc để làm. Con tìm giúp”. Nhưng tôi thì luôn có lý do bận bịu. Đến lúc xe về trung tâm thành phố tôi đã nghĩ nếu yêu thương thật sự sẽ chẳng có bất cứ lý do nào ngăn cản. Mẹ luôn dành tình yêu vô bờ bến đối với các con. Yêu luôn cả bạn bè, đồng nghiệp đến hàng xóm của con. Nhưng con cái có mấy khi nghĩ đến những vui buồn của bố mẹ mình. Có mấy khi nắm níu lấy một mối quan hệ nào đó vốn rất quan trọng trong đời mẹ. Trong số chúng ta có mấy người từng hỏi bạn của mẹ là ai? Bạn của mẹ đang sống thế nào?

Vũ Thị Huyền Trang

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Tư lệnh Quân khu 4 tặng quà Tết cho người dân khó khăn

Chiều 19/1, Trung tướng Hà Thọ Bình, Tư lệnh Quân khu 4 đã đến thăm, chúc tết và tặng quà cho các gia đình có hoàn cảnh khó khăn trên địa bàn phường Phú Bài, thị xã Hương Thủy. Cùng tham dự có có Đại tá Hoàng Văn Nhân, Chính uỷ Bộ Chỉ huy Quân sự thành phố.

Tư lệnh Quân khu 4 tặng quà Tết cho người dân khó khăn
Ánh sáng lặng thầm

Ông nội tôi ốm, phải nằm viện huyện. Năm ấy, tôi học lớp 9. Nghe tin, buổi chiều tan học, tôi đạp xe gần 10 cây số vào viện thăm ông. Mặt trời mùa hè buông ánh nắng vàng nhạt, con đường nhỏ dẫn vào bệnh viện loang lổ bóng cây. Khi rẽ vào đường mòn, tôi húc phải đống đá ai đó đổ tràn ra đường. Cú ngã đau điếng khiến tôi bật máu ở đầu gối, chiếc quần cũ rách lỗ chỗ. Tôi hì hục lắp lại chiếc xích xe bị tuột, tay dính dầu đen nhẻm.

Ánh sáng lặng thầm
Lời xin lỗi muộn màng

Sáng nay trời trở rét, mưa phùn lất phất. Từ đêm qua, gió mùa đã tràn về, mang theo hơi lạnh đặc quánh. Sau những ngày nắng đẹp đón Tết, hôm nay trời lại chuyển lạnh, như mùa đông chưa chịu rời đi dù mùa xuân đã về. Nhưng nghĩ đến cái nắng cháy da cháy thịt của mùa hè sắp đến ở miền Trung, Hoàng lại cảm thấy cái lạnh này thật đáng giá biết bao.

Lời xin lỗi muộn màng
Mùa hiền ngoan

Cuối cùng chiếc áo ấm cất trong góc tủ cũng được mẹ lấy ra. Rõ ràng mùa đông đã đi qua hơn một nửa nhưng trời vẫn còn hiền ngoan lắm. Cho đến vài hôm trước, khi cơn mưa liên tục kéo dài mấy ngày liền, vậy là hương vị mùa đông bắt đầu ùa vào gian bếp của mẹ.

Mùa hiền ngoan
Hàng mai trước hiên nhà

Lão yêu hoa như yêu con. Đặc biệt là mai vàng. Tết đến, ai đi ngang nhà lão cũng trầm trồ vì cả một rừng mai mọc kiêu hãnh trước hiên nhà. Xen kẽ dưới những gốc mai là hoa vạn thọ, mười giờ, sống đời… chen chúc nhau ưỡn mình đón nắng. Mai của lão trồng không to, gầy, khẳng khiu như thân hình của lão. Tuy vậy chúng có sức sống mãnh liệt và nở hoa cánh to, đẹp dịu dàng.

Hàng mai trước hiên nhà

TIN MỚI

Return to top