ClockChủ Nhật, 20/04/2025 11:11

Gom nắng mùa gặt

HNN - Mỗi khi tháng Tư chạm ngõ, trong tôi lại dậy lên nỗi nhớ da diết về những mùa gặt năm xưa. Mùa gặt - mùa của nắng, của mồ hôi, của tiếng cười vang giữa đồng lúa chín, của những bàn tay rám nắng thoăn thoắt gặt lúa, gom rơm. Đó là mùa mà quê tôi đẹp như một bức tranh, đầy ắp âm thanh và màu sắc.

Sợi rơm vàng sau mùa gặt

 

Nắng mùa gặt không vàng nhạt như nắng xuân, chẳng gay gắt như nắng hè giữa đô thị. Nắng mùa gặt là nắng của yêu thương, của no ấm, của niềm hy vọng. Ánh nắng ấy chan hòa trên từng bông lúa trĩu hạt, óng ả như những sợi tơ trời buông xuống mặt đất. Người quê tôi thường nói: “Nắng thế này là được mùa đó!”, và thế là ai nấy đều rộn ràng, tất bật ra đồng, như thể chỉ chậm một chút thôi là cái nắng kia sẽ mang lúa vàng đi mất.

Tôi còn nhớ rõ hình ảnh mẹ tôi quấn chiếc khăn rằn thấm đẫm mồ hôi, lưng còng xuống ôm từng bó lúa. Dáng mẹ nhỏ bé giữa mênh mông đồng vàng, nhưng lại rắn rỏi và vững chãi lạ thường. Bố tôi thì ở đầu ruộng, tay cầm liềm, thoăn thoắt gặt, miệng vẫn cười tươi rói khi thấy tôi lăng xăng chạy theo. Hồi ấy tôi còn bé, chỉ phụ được vài việc lặt vặt: gom rơm, đuổi chim, hoặc chạy đi lấy nước. Nhưng niềm vui thì không kém. Tôi thích được lăn mình trên đống rơm mới, hít đầy ngực cái mùi ngai ngái mà thơm dịu, thích được nhìn những chiếc xe bò chở lúa chạy qua, bánh xe cày thành rãnh dài trên đường đất đỏ.

Gom nắng mùa gặt - là gom từng tia nắng lấp lánh trên mái tóc mẹ, trên vạt áo nâu đã sờn vai của cha. Là gom từng giọt mồ hôi rơi trên gò má rám nắng, từng nụ cười lấp lánh niềm vui mùa vàng bội thu. Là gom tiếng gọi nhau í ới giữa trưa nắng, tiếng lúa va vào nhau xào xạc trong gió, tiếng xay lúa lách cách mỗi chiều về. Tất cả như một bản nhạc mùa gặt - giản dị mà thấm đẫm tình quê.

Mùa gặt còn là mùa của đoàn tụ. Sau những ngày dài vất vả, khi lúa đã gặt xong, mọi người lại tụ họp quanh mâm cơm chiều, cùng nhau chia sẻ niềm vui. Đó là bữa cơm đơn sơ với cá kho, rau luộc, vài trái cà muối, nhưng ngon đến lạ kỳ. Vì trong đó có cả vị mặn của mồ hôi, vị ngọt của tình thân, và vị chan chứa của những tháng ngày đồng lòng vượt khó.

Tôi rời quê lên thành phố học hành, rồi làm việc, mỗi năm chỉ về quê đôi lần. Mỗi lần về vào đúng mùa gặt, tôi lại thấy lòng mình như được gột rửa bởi hương đồng gió nội, bởi những thanh âm thân thuộc của quê hương. Có lần tôi cùng mẹ ra đồng, dù chỉ giúp được chút việc nhỏ, nhưng ánh mắt mẹ ánh lên niềm vui. Tôi biết, trong tim mẹ, chỉ cần con cái trở về, cùng trải qua một mùa gặt, là hạnh phúc trọn vẹn.

Giữa những bộn bề phố thị, mỗi khi ánh nắng chớm vàng trên ô cửa sổ, tôi lại nhớ đến ánh nắng mùa gặt năm xưa. Nhớ cái cảm giác ấm áp của đất, của trời, của tình người giữa những thửa ruộng thênh thang. Nhớ những đôi chân trần lấm bùn, nhưng bước đi vững vàng trong nụ cười. Nhớ bàn tay mẹ, bàn tay cha - những bàn tay đã gom nắng để nuôi lớn đời con.

Gom nắng mùa gặt, tôi gom lại cả tuổi thơ, gom lại những ngày tháng tươi đẹp của đời người. Nơi đó có giấc mơ đồng nội, có tình quê chan chứa, có bài học về lao động, về yêu thương, về sự sẻ chia không lời nhưng sâu sắc hơn mọi ngôn từ.

Nguyễn Văn Nhật Thành
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Sợi rơm vàng sau mùa gặt

Chiều muộn, đi làm về chạy ngang qua cánh đồng thôn Tây Trì Nhơn (Phú Thượng, TP. Huế) thấy một số bác nông dân còn loay hoay với những đống rơm giữa ruộng lúa vừa mới gặt lòng tôi lại nao nao khó tả. Những ký ức về tuổi thơ cứ thế ùa về. Đó là ký ức về những ngày ra đồng gặt lúa, về mùi thơm của những sợi rơm khô, những buổi chạy mưa khi cùng ba mạ phơi rơm, xây rơm ...

Sợi rơm vàng sau mùa gặt
Trao quà tết cho người nghèo

Ngày 20/1, Công ty CP Hồng Đức cùng một số nhà hảo tâm phối hợp với Quỹ Sen Xanh của Báo Thừa Thiên Huế tổ chức chương trình “Xuân yêu thương, tết sẻ chia” cho người dân nghèo xã Hương Lâm, huyện A Lưới.

Trao quà tết cho người nghèo
Nhớ thời rơm “đụn”

Tranh thủ ngày cuối tuần, hai mẹ con tôi về thăm ngoại. Ngoại bảo, đang mùa gặt dẫn cháu về cho nó biết chút hương vị đồng quê.

Nhớ thời rơm “đụn”
Tình quê

Trong góc toa ghế ngồi cứng chuyến tàu Bắc- Nam (loại ghế ngồi có giá vé rẻ nhất), người phụ nữ áo quần quê kệch có vẻ vất vả giữa bao nhiêu bao bì lỉnh kỉnh.

Tình quê

TIN MỚI

Return to top