Thể thao

“Mùa cô-vít” nhớ bóng đá làng

ClockThứ Năm, 02/04/2020 07:19
HNN - Những ngày lo lắng với dịch bệnh, ai cũng nhớ và mong nhịp sống của những ngày bình thường sẽ nhanh chóng trở lại với tất cả mọi người. Với những người yêu thể thao ở nhiều vùng nông thôn, thì trong những ngày tháng ba vốn là mùa bóng đá, lại càng thêm nhớ không khí của những trận bóng ở làng quê.

Hoãn nhiều giải thể thao đỉnh cao Huế đăng cai trong tháng 4

 

Những mùa hè trước, đá bóng ở những bãi cỏ đất trống là thú vui của trẻ em vùng nông thôn. Ảnh: HOÀNG HẢI

Bóng đá thì ở nơi đâu cũng có, từ thành thị tới nông thôn. Nhưng mỗi vùng miền thì không khí bóng đá không hoàn toàn giống nhau. Nếu như ở phố, bóng đá được chơi bài bản ở các sân cỏ, sân nhân tạo; thì ở những miền quê, bóng đá có thể tổ chức ở sân đình, mảnh ruộng bỏ hoang hay ở một bãi cát, một con đường đất vắng người. Miễn sao có trái bóng và có một khoảng đất trống là có được niềm vui của trò chơi tập thể hấp dẫn này...

Là một người yêu bóng đá, thỉnh thoảng trên con đường từ phố về làng, tôi hay dừng xe lại ngồi xem một trận đấu của các em nhỏ ở một làng quê nào đó đang diễn ra ở một khoảnh đất nhỏ ven đường. Ở đó, tôi tìm thấy được niềm vui của một thời tuổi thơ đã qua. Trong những ngày Tết Canh Tý vừa rồi, ngang qua sân vận động xã Quảng Thái, huyện Quảng Điền tôi được chứng kiến trận chung kết của giải bóng đá mùa xuân của xã. Trời mưa rét nhưng tinh thần thi đấu của các cầu thủ nghiệp dư vẫn bừng bừng khí thế. Xe ô tô, xe máy tập trung hai bên đường cổ vũ cho đội nhà. Tinh thần yêu bóng đá đã vượt qua được những yếu tố thời tiết. Mưa lạnh là thế mà khán giả vẫn đứng quanh sân và không ngớt tiếng reo hò cổ vũ...

Còn nhớ năm 2009, đội bóng của xã tôi đã vượt qua đội bóng xã Điền Hải để giành chức vô địch giải bóng đá nông thôn huyện Phong Điền. Trước trận chung kết, tôi được chứng kiến buổi họp chiến thuật của đội bóng xã nhà. Huấn luyện viên trưởng là anh Trần Hậu vốn là một cựu trung vệ của đội bóng xã Điền Lộc trong những năm 1980. Anh Hậu không nói nhiều về chiến thuật mà anh lại chỉ từng điểm mạnh của từng cầu thủ một. Tất nhiên, anh vẫn biết điểm mạnh của đội bóng xã tôi là hai cầu thủ chạy cánh. Nên anh kết luận buổi họp chiến thuật: “Cứ dốc bóng theo biên mà chạy, thấy khoảng trống thì chuyền vào, cao thấp chi cũng được. Tiền đạo phải tìm cách đứng trước hậu vệ của đối phương...”.

Trận chung kết diễn ra rất hấp dẫn, hai đội ăn miếng trả miếng. Là đội chủ nhà nên đội bóng xã tôi được sự cổ vũ mạnh mẽ hơn của số đông khán giả trên sân. Sau hiệp 1 không có bàn thắng nào, hiệp 2 thấy đội bóng xã tôi bắt đầu tăng tốc ở hai cánh. Và đúng như dự liệu của HLV trưởng Trần Hậu, từ một pha dốc biên, cầu thủ chạy cánh trái của đội bóng là Trương Hoành đã vượt qua sự đeo bám của đối phương và có đường chuyền vào trong cho tiền đạo dứt điểm ghi bàn thắng duy nhất của trận đấu và giành chức vô địch năm đó. Đêm hôm đó, thanh niên xã tôi có một đêm không ngủ ca hát tưng bừng mừng cho chiến thắng của những chàng trai làng...

Sau khi giành chức vô địch, đội bóng đá xã Điền Lộc có bổ sung thêm một số cầu thủ xuất sắc khác của các đội bóng trong huyện đại diện cho huyện Phong Điền thi đấu tại giải bóng đá thanh niên tỉnh. Ngày đội nhà thi đấu, cả xã tôi gần như nghỉ công việc đồng áng. Người đi xe máy, người theo xe ca của đội bóng và của các mạnh thường quân, có người còn lái xe công nông lên phố coi các cầu thủ nhà thi đấu giải tỉnh. Buổi chiều hôm đó, tôi xuống sân ở Trung tâm Thể thao tỉnh gặp toàn người làng. Cả làng đi cổ vũ cho đội bóng thi đấu quê nhà với đội Hương Thủy. Nhưng tinh thần thì cao, trình độ chuyên môn thì có hạn, các cầu thủ quen đá chân đất của xã tôi không thể nào sánh được với các cầu thủ từng được đào tạo bài bản. Chỉ cầm cự được 15 phút đầu trận đấu, sau đó thủ môn của đội bóng Phong Điền cứ tha hồ mà lui sau lưới lượm bóng. Đội nhà thua te tua nhưng chẳng thấy cổ động viên mô buồn cả. Tan trận đấu, tôi bắt gặp những nụ cười tươi của những người đồng hương. Họ nói đội bóng quê mình có dịp mà vô đá sân Huế là ngon rồi, có thua cũng sướng chỉ hơi tiếc là chẳng ghi được bàn mô cả...

Bóng đá phong trào là một sân chơi. Chính từ sân chơi hào hứng này đã nuôi dưỡng được những cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp sau này. Người dân Điền Lộc luôn tự hào là quê hương của các cầu thủ như tiền đạo Võ Lý hiện đang khoác áo cho SHB Đà Nẵng hay 2 anh em Nguyễn Văn Sang, Nguyễn Văn Trọng đang là trụ cột của CLB Huế. Những cầu thủ này cũng đã từng đầu trần chân đất quần nhau với trái bóng trên những mảnh ruộng ven sông hay trên bãi cát trắng ven biển.

Hàng năm, xã tổ chức giải bóng đá vào dịp đầu xuân thì Võ Lý vẫn là cầu thủ của đội thôn Giáp Nam hay anh em Văn Sang, Văn Trọng cũng là cầu thủ của đội bóng đá Mỹ Hòa. Họ bây chừ đã là cầu thủ “đá trên ti vi” nhưng với mấy cầu thủ ở làng thì: “Anh em đi mô thì đi chứ về làng thì cứ là cầu thủ làng. Chưa chắc họ đá trên sân làng hơn tụi mình à nghe!”. Bóng đá làng là thế, vui và đam mê là chính!

PHI TÂN 

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bắt đầu lại từ hạng Nhì

Bàn thắng duy nhất của Hữu Tuấn mang lại chiến thắng trong trận đấu cuối cùng gặp đội Trẻ Thành phố Hồ Chí Minh trong khuôn khổ Giải Bóng đá hạng Nhất Quốc gia 2024 - 2025 không đem lại niềm vui mà còn như xát thêm muối vào lòng người hâm mộ. Câu lạc bộ (CLB) Huế đã không thể thoát khỏi vị trí cuối bảng, được cảnh báo từ nhiều vòng đấu trước đó và chính thức rớt hạng sau 12 năm thi đấu liên tiếp tại sân chơi này, kể từ mùa giải 2013.

Bắt đầu lại từ hạng Nhì
Trung vệ cao nhất của bóng đá Huế

Tháng 11/2025 này, trung vệ Nguyễn Lương Tuấn Khải của CLB Bóng đá Huế mới tròn 19 tuổi. Nhưng với chiều cao lý tưởng 1m82, anh đang là cầu thủ có chiều cao tốt nhất trong đội hình của bóng đá Huế hiện nay. Không những thế, so với những trung vệ nổi danh một thời của bóng đá Huế như Lê Minh Sỹ Hùng, Hoàng Đình Nghĩa, Trần Mậu Trí hay Nguyễn Quốc Huy với chiều cao trung bình trên 1m7, thì Nguyễn Lương Tuấn Khải cũng là trung vệ cao nhất của bóng đá Huế từ trước đến nay.

Trung vệ cao nhất của bóng đá Huế
Tiến “Tay - chân - miệng”

Đó là câu đùa vui mà anh em trong giới hay nói mỗi khi nhắc về Ngô Đắc Tiến - trọng tài bóng đá đầu tiên của Huế được cấp chứng chỉ VAR. Tuy không đúng theo thứ tự, nhưng tựu chung có thể khái quát được hành trình khá kỳ lạ và thú vị của người đàn ông 37 tuổi gốc Thủy Phù - Hương Thủy (nay là P. Phú Bài).

Tiến “Tay - chân - miệng”
Bóng đá Huế giai đoạn 2025 - 2030: Chờ “lột xác”

Từ những “hạt giống” được ươm mầm trên sân Tự Do cho đến chiến lược phát triển trong tương lai gần, bóng đá Huế đang cho thấy một hướng đi bài bản, giàu tiềm năng và đáng để kỳ vọng.

Bóng đá Huế giai đoạn 2025 - 2030 Chờ “lột xác”
Return to top