ClockThứ Ba, 13/09/2022 10:58

Tìm về chút hương quê

HNN - Chợ Đình – ngôi chợ nhỏ quê tôi – với cái tên thật dễ hiểu và dễ nhớ. Sở dĩ gọi là chợ Đình đơn giản vì nó nằm cạnh một ngôi đình trong làng. Ngôi đình cổ kính đã có từ rất lâu đời, dưới những tán cây cổ thụ sum suê. Không biết vì sao mà mọi người lại họp chợ ở đây, tôi chỉ biết là khi tôi còn nhỏ, mỗi lần mẹ bảo đi mua củ hành, bó rau về nấu cơm chiều thì tôi lại chạy ù ra ngôi chợ nhỏ nằm kế bên ngôi đình này.

Về ngang bến cũ

Ký ức thời thơ ấu được theo bà, theo mẹ đi chợ trên những con đường làng rợp bóng tre, thơm mùi rơm rạ với những món quà quê chưa bao giờ lại ngon đến thế. Những món quà quê dân dã, từ chiếc bánh đa, bánh rán cho tới con tò he sặc sỡ để rồi lại tiếc rẻ chẳng dám ăn hết.

 Nhắc tới chợ quê - ta có cảm giác nó quê không chỉ ở mặt hàng mà cả cách bán hàng của những bà, những chị - vậy mà ta lại yêu nét duyên quê ấy. Không hề có hàng sạp hay bàn ghế, người dân quê tôi chỉ có những thúng, những rổ, lót thêm chỗ ngồi dưới đất đã họp thành một ngôi chợ với vài gian hàng nhỏ, người mua lẫn người bán, ai cũng luôn nở một nụ cười đầy thân thiện... Những đồng tiền lẻ ở ngôi chợ nghèo quê tôi có những giọt mồ hôi vất vả, dãi dầu nắng mưa và chứa cả tình người.

Không ồn ào, không chen chúc, chợ họp lại vào cuối giờ chiều, tầm 4h đến 6h là chợ tan. Đó cũng là lúc các cô, các chú được nhận lại những thành quả lao động của một ngày; dù ít hay nhiều vẫn chỉ cười, như lời mệ Oanh vẫn nói với tôi khi chợ tan mà mệ vẫn còn mấy mớ rau chưa bán được: “Không bán được thì đem về luộc lên là tối ni có một món rau luộc, vừa chất lượng mà khỏi sợ sâu bệnh chi hết”. Hay hình ảnh chú Nam phì phèo điếu thuốc cười vô tư khi tôi hỏi cá ít như thế thì sao đủ, chú nhìn tôi cười và bảo: “Trời còn có lúc mưa, lúc nắng huống chi tôm cá, ngày ni ít cá thì mai mốt lại có thêm nhiều, mình sống bằng nghề ni, không bắt trước thì cũng bắt sau, lo chi con”. Niềm lạc quan đó thật cần biết bao trong bộn bề cuộc sống hiện tại...

 Đã có lúc cuộc sống cuốn ta đi trong vòng xoay cơm áo gạo tiền, nhưng lúc tĩnh tâm lại, chợt nhận ra những cái nhẹ nhàng mà những “người nhà quê" như bà tôi, bác tôi đang có lại thấy thèm cái cảm giác của quê mùa ấy, nhất là cái cảm giác được hòa vào không gian của chợ Đình với những sự đơn giản đáng trân trọng.

Khi cuộc sống ngày càng phát triển, những phiên chợ quê như chợ Đình quê tôi cũng dần dần biến mất, thay vào đó là những khu chợ quy mô, được bê tông hóa.

Cũng có thể, những phiên chợ quê sẽ không còn phù hợp trong cuộc sống hiện đại, nhưng mỗi lần đi ngang qua đây tôi vẫn cảm nhận chợ Đình quê tôi vẫn còn mãi như thế với cảm giác yên bình ngày xưa; để nhận được những lời thăm hỏi, động viên của các bà, các bác trong làng, tìm về với những món hàng vặt dân dã, tìm về với một phần ký ức tuổi thơ và nhắc nhớ về những điều xưa cũ.

Phương Nhi

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Những con đường gọi tên ký ức

Người ta thường bảo, đường sá chỉ để đi lại, nhưng ở quê tôi, từ khi những con đường được đặt tên, chúng đã trở thành nơi neo giữ ký ức, để quá khứ và hiện tại cùng song hành.

Những con đường gọi tên ký ức
Miền quê trong ký ức

Tôi lớn lên ở Hương Bình, theo chủ trương sau sáp nhập, các xã vùng núi Hương Bình, Bình Tiến, Bình Thành được gộp lại với cái tên gọi mới là Bình Điền.

Miền quê trong ký ức
Chuyến tàu ký ức

Chiều thu phủ một màu vàng nhạt lên miền quê tĩnh lặng. Ga Đồng Lưu nhỏ bé và cũ kỹ nằm im lìm như đã ngủ quên giữa thời gian. Ánh nắng cuối ngày len qua mái hiên rêu phong, đổ dài những vệt sáng lặng lẽ trên nền sân ga loang lổ. Bà An đứng trước một toa tàu hoen gỉ, lòng dâng lên bao xao động khi trở lại chốn xưa, nơi từng lưu giữ trọn vẹn tuổi thanh xuân của bà.

Chuyến tàu ký ức
Hương đồng

Tháng Tư âm lịch, những cánh đồng lúa chín dẫn con người đi mê mải trong màu vàng của thiên nhiên kỳ diệu. Thiệt khó để tả hết vẻ đẹp của cánh đồng những ngày trước mùa gặt. Mới hôm qua, những chẽn lúa non nẻo đang e thẹn nấp dưới màu lá lúa xanh lục thế mà tuần sau gặp lại lúa đã có vàng mơ, tuần sau nữa trở thành những bông lúa màu vàng sậm, cúi đầu, trĩu hạt. Cánh đồng biến đổi màu sắc như có chiếc đũa thần chạm vào.

Hương đồng
Mải miết dòng trôi

Sông Như Ý bắt nguồn từ sông Hương. Nó là một công trình thủy lợi do con người đào có lịch sử hơn 300 năm, được gọi là Thiên Lộc Giang dưới thời Nguyễn. Sông không uốn lượn theo địa hình và dòng chảy tự nhiên, người ta đào để dẫn nước từ sông Hương ở khu vực Đập Đá - Vỹ Dạ, theo hướng Đông Nam chảy qua các làng Vân Thê, Thanh Thủy Chánh… rồi đổ ra đầm Hà Trung, phá Tam Giang.

Mải miết dòng trôi

TIN MỚI

Return to top