ClockThứ Năm, 04/05/2023 13:00

Nhớ chiếc ti vi đen trắng

HNN - Có lẽ, trong ký ức của chúng ta, hình ảnh chiếc ti vi đen trắng và những lần rủ nhau đi “xem ké” nhà hàng xóm sẽ mãi là kỷ niệm không bao giờ quên.

Hương cauTô cháo gạo lứt của ngoại

leftcenterrightdel
 Chiếc ti vi đen trắng luôn là ký ức đẹp về một thời đã qua

Hôm nay, có dịp đến nhà Đạt, người bạn làm cùng cơ quan để ăn mừng tân gia. Bước vào ngôi nhà mới đầy khang trang của vợ chồng bạn, thấy không gian bài trí cho ngôi nhà có chút gì đó rất thời thượng, rất cổ kính, sạch đẹp. Nhưng ấn tượng với tôi có lẽ là căn phòng được bố trí phía bên hông nhà, nơi anh dành riêng để trưng bày những đồ vật xưa như: Chiếc ti vi đen trắng cuối những năm 80, chiếc radio, bộ bàn ghế gỗ đã đổi màu, hay chiếc bình thủy đã ngả màu hoen ố... Những hình ảnh đó làm cho tôi nhớ lại một thời tuổi thơ đi “xem ké” ti vi hàng xóm.

Ngày đó, giữa những căn nhà gạch tô trét đơn sơ, nhà ông Lành ở xóm tôi nổi bật hơn cả. Không phải vì nhà xây dựng hoành tráng mà vì nhà ông có một chiếc ti vi đen trắng, được cô con gái đi du học bên Nga gửi về.

Tôi vẫn còn nhớ như in, đó là chiếc Samsung Deluxe đen trắng màn hình lồi, 14 inch. Ti vi gồm 1 nút chuyển kênh và 3 nút vặn bật, tắt, tăng giảm âm thanh. Phía sau ti vi cũng có 3 nút vặn tương tự và 1 dây ăng-ten. Thời điểm bấy giờ, chiếc ti vi được xem như là một tài sản có giá trị khiến ai cũng phải mơ ước.

 

Ngày ông Lành đem chiếc ti vi đen trắng đó về nhà, cả xóm nhốn nháo kéo nhau đến xem. Ai cũng xin ông được sờ vào chiếc ti vi ấy với niềm mong ước sẽ có ngày cũng mua được chiếc ti vi như thế.

Từ ngày có chiếc ti vi, nhà ông Lành rộn ràng hơn hẳn, lúc nào cũng chật kín người. Có những hôm còn không có chỗ mà ngồi, nhiều người đi muộn phải đứng xem qua cửa sổ.

Thi thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua làm cho màn hình bị nhiễu sóng, cậu con trai ông Lành lại leo lên trần nhà chỉnh lại cây ăng-ten. Phía dưới là những âm thanh quen thuộc của ông Lành vang lên: “Xoay qua phải chút nữa. Quá rồi, trả lại xíu, qua trái, nữa, nữa. Được rồi. Được rồi”.

Cuộc sống của người dân ngày ấy còn nhiều khó khăn, thiếu thốn. Họ chủ yếu nghe những thông tin thời sự, thời tiết qua chiếc radio, nên trong xóm nhà ai sắm được chiếc ti vi đen trắng là cả xóm đều mừng.

Hàng ngày, cứ đúng 7h tối là lũ trẻ trong xóm như tôi lại í ới kéo nhau sang nhà ông Lành để xem chương trình “Bông hoa nhỏ” - chương trình mà hầu hết trẻ con ngày ấy đều yêu thích. Dù thời lượng phát sóng chỉ có 30 phút ngắn ngủi, nhưng hôm nào ăn cơm muộn, bố mẹ không cho đi là thấy bứt rứt không yên. Vậy nên, chiều nào tôi cũng phụ giúp mẹ nấu ăn để cùng lũ bạn đi coi cho thật sớm, để giành được chỗ ngồi đẹp.

Hồi đó, chương trình phát sóng chưa đa dạng như bây giờ, nhưng như thế cũng đã thỏa mãn với rất nhiều người. Cứ mỗi lần xem xong ra về là những câu chuyện, tiếng bàn tán về cái kết của nhân vật trong phim, rồi ghét ông này, bà kia...

Hay như có những hôm xem bóng đá Việt Nam thi đấu. Trời mùa hè thì nóng chảy mồ hôi nhễ nhại nhưng tiếng vỗ tay cổ vũ, hò hét vẫn rầm rầm vang cả xóm làng. Nhiều khi, trận đấu đang hấp dẫn gay cấn, thì đâu đó vang lên tiếng gọi chồng, gọi con về ăn cơm, về cho heo ăn... Mấy người vợ còn trạo nhau, không thấy chồng đâu thì cứ qua nhà ông Lành mà tìm, giờ này chỉ có qua đó thôi. Nghĩ lại cũng vui và buồn cười...

Ngày nay, điều kiện và cuộc sống phát triển hơn nhiều, những chiếc ti vi thông minh, hiện đại được cập nhật hàng ngày. Mỗi gia đình sở hữu một chiếc ti vi màn ảnh lớn, công nghệ tiên tiến là chuyện bình thường. Chương trình phát sóng thì ngày càng phong phú về thể loại, đa dạng về nội dung... Thế nhưng, hình ảnh chiếc ti vi đen trắng ngày nào vẫn luôn hiện hữu trong ký ức của tôi, cũng như những đứa trẻ ngày ấy.

Bài, ảnh: NGỌC AN
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Nặng lòng với trò chơi tuổi thơ

Giữa nhịp sống hối hả, vẫn vang lên đâu đó tiếng "cắc cắc" từ chiếc trống bỏi giấy, tiếng "vè vè" của con ve ve tre nhỏ bé. Những thanh âm tưởng như đã ngủ quên trong ký ức nay được đánh thức, chậm rãi và thiết tha. Người giữ gìn những âm thanh ấy là bà Trương Thị Hường - thường gọi là bà Chiều (trú tại đường Huỳnh Thúc Kháng, phường Phú Xuân, TP. Huế).

Nặng lòng với trò chơi tuổi thơ
Những con đường gọi tên ký ức

Người ta thường bảo, đường sá chỉ để đi lại, nhưng ở quê tôi, từ khi những con đường được đặt tên, chúng đã trở thành nơi neo giữ ký ức, để quá khứ và hiện tại cùng song hành.

Những con đường gọi tên ký ức
Miền quê trong ký ức

Tôi lớn lên ở Hương Bình, theo chủ trương sau sáp nhập, các xã vùng núi Hương Bình, Bình Tiến, Bình Thành được gộp lại với cái tên gọi mới là Bình Điền.

Miền quê trong ký ức
Chuyến tàu ký ức

Chiều thu phủ một màu vàng nhạt lên miền quê tĩnh lặng. Ga Đồng Lưu nhỏ bé và cũ kỹ nằm im lìm như đã ngủ quên giữa thời gian. Ánh nắng cuối ngày len qua mái hiên rêu phong, đổ dài những vệt sáng lặng lẽ trên nền sân ga loang lổ. Bà An đứng trước một toa tàu hoen gỉ, lòng dâng lên bao xao động khi trở lại chốn xưa, nơi từng lưu giữ trọn vẹn tuổi thanh xuân của bà.

Chuyến tàu ký ức
Học sinh vẽ tranh về áo dài và tuổi thơ

Hơn 450 năm tác phẩm của các em học sinh đã gửi về tranh tài vòng sơ khảo hội thi thiếu nhi vẽ tranh theo sách 2025 với chủ đề “Áo dài và tuổi thơ”.

Học sinh vẽ tranh về áo dài và tuổi thơ

TIN MỚI

Return to top