Lặng lẽ phù sa

Lặng lẽ phù sa

Thật ra bà Diệm không phải người sinh ra Mịn nhưng đã là mẹ tốt của cô từ ngày xách chiếc túi mây đi theo ông Điều bước vào ngôi nhà nhỏ của hai cha con.
Mùa thu vàng hoa cúc

Giấc ngủ của Thường cả tháng nay cứ mộng mị và chập chờn, kể từ lúc cô phát hiện chồng ngoại tình. Mà lại ngoại tình với người giúp việc.

Mùa thu vàng hoa cúc
Một cuộc hôn nhân

Lúc Thảnh về đến nhà má, trời đã chạng vạng. Cả căn nhà chìm trong thứ ánh sáng mờ mờ. Con vện nhìn thấy Thảnh thì vẩy đuôi mừng quấn quýt, cứ nhảy bổ hai chân lên người Thảnh.

Một cuộc hôn nhân
Trăng trên đỉnh đồi

Gần nửa đêm, cửa phòng bệnh lại mở. Cô điều dưỡng đưa bà cụ bệnh nhân đến chiếc giường cạnh giường ông, mới trống lúc tối nay. Dìu bà cụ là người phụ nữ nhỏ nhắn, có lẽ là người nhà.

Trăng trên đỉnh đồi
Người yêu quê

Hồi bé, tôi thấy mấy cụ trong làng hay đến nhà ông Nhật ở cuối xóm; đến chơi thôi nhưng vẫn quần áo chỉnh tề, guốc mộc xách tay, tới ngõ mới xỏ chân.

Người yêu quê
Phải dứt!

Ly ôm mẹ khóc. Nước mắt làm phiến áo bà Liên ướt một mảng lớn. Bao nhiêu nước mắt, dường như dồn cả vào một lần này, tràn ra hết. Nhưng nước mắt càng chảy, lòng Ly càng thêm đau.

Phải dứt
Mùa hạ trong tim

Khi lấy chồng, có những điều khiến chị ngần ngại không đến từ nơi anh mà từ người sinh ra anh. Chỉ suy đoán cũng đã cho chị có cơ sở để dao động khi kết hôn với người ấy.

Mùa hạ trong tim
Ngôi nhà mơ ước

“Mẹ ơi vào ăn cơm”. Hương cất tiếng gọi mẹ. Từ lúc trở về từ tòa án, bà Hoa đã ngồi nơi chõng tre trước sân nhà suốt một tiếng đồng hồ...

Ngôi nhà mơ ước
Những ấm áp giấu tên

Mọi thứ bắt đầu từ một lần đi khám bệnh của thằng Tin. Vốn đã có vài triệu chứng bất thường, nhưng vì ỷ y chủ quan, nên thằng Tin cứ lần lữa mãi.

Những ấm áp giấu tên
Huế - niềm ký ức ngọt ngào

Tôi, người đàn ông trên 60 tuổi, gặp lại em, người phụ nữ bước sang tuổi 58, một người bạn đặc biệt thưở bé. Ngót nghét 48 năm, cứ ngỡ tôi đã xa, đã mất đi người bạn quý thời thơ ấu.

Huế - niềm ký ức ngọt ngào
Nỗi buồn hoa phượng

Đó là một buổi sáng dậy từ rất sớm trên một căn phòng tầng hai. Ánh điện phía đường sáng chói, chiếu xuyên qua những kẽ hở mà bức mành không đủ ngăn cản.

Nỗi buồn hoa phượng
Return to top