Lặng lẽ phù sa

Lặng lẽ phù sa

Thật ra bà Diệm không phải người sinh ra Mịn nhưng đã là mẹ tốt của cô từ ngày xách chiếc túi mây đi theo ông Điều bước vào ngôi nhà nhỏ của hai cha con.
Kẻ vui người buồn

Giỗ ngoại năm kia trùng với thời điểm gia súc lở mồm long móng lan tràn nên bị tiêu hủy hàng đàn, hàng đống. Vậy nên, sau cả năm đại gia đình mới hội tụ nhưng thay vì rôm rả là những khuôn mặt ỉu xìu.

Kẻ vui người buồn
Đi qua mùa dã quỳ

Thời gian vậy mà đã 10 năm... Ngày đó, tôi đến Đà Lạt như một tiếng gọi mơ hồ mách bảo cho tôi biết rằng, ở thành phố cao nguyên xinh đẹp...

Đi qua mùa dã quỳ
Nhà ở xóm ga tàu

Nhà của gã là một trong sáu căn phòng chung tường của một dãy phòng tập thể vốn dĩ trước đây dành cho những tài xế lái tàu hỏa nghỉ lại khi họ xuống ban, ở sau lưng ga tàu.

Nhà ở xóm ga tàu
Đất

Ông Tư kê chiếc ghế dựa sát vào khung cửa kính, đôi mắt già nua nhìn chăm chăm vào ngọn cây me trước nhà.

Đất
Con Xíu

Con bé ngồi im sau xe Thỉu, suốt dọc đường không nói một câu nào. Có lẽ tâm trí nó còn để ở ô cửa vẹo vọ ấy. Nơi nó chỉ thấy những con bọ kèn cuốn trên lá chuối treo lủng lẳng giữa nền trời xám xịt.

Con Xíu
Chuyện tình yêu!

Tôi gặp em tại nhà gửi xe bệnh viện. Thoạt đầu, tôi ngờ ngợ. Nhưng đôi mắt của em thì tôi không thể quên được. Đôi mắt thăm thẳm ấy đã ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời.

Chuyện tình yêu
Ân tình xóm trọ

Ngân hí hoáy với tờ giấy và cây bút. Nhẩm tính xem mình còn tất cả chừng nào tiền, có thể cầm cự được bao lâu nữa.

Ân tình xóm trọ
Thầy trò xưa nay

Khi hai con đi học, ngoài chăm lo cho chúng, vợ chồng anh còn quan tâm thầy cô.

Thầy trò xưa nay
Rồi sẽ ổn...

Phải ngồi nhà tới tận bao giờ nữa đây, mới mấy bữa mà muốn mốc meo luôn rồi”.

Rồi sẽ ổn
Màu quê vương nắng xuân thì

Trời không mưa đã lâu. Sông làng cạn dần. Bọn trẻ cứ tiếc nuối những cuộc vui cùng đàn trâu qua sông.

Màu quê vương nắng xuân thì
Mới ngày nào

Trà bó gối nhìn ra biển. Sóng xao xác từng cơn. Đã cuối tháng ba rồi, thị trấn tuy đầy gió nhưng đã có nhiều hôm nắng rát mặt.

Mới ngày nào
Đi ra

Nhiều lúc tôi nghĩ, sao người quê mình sĩ diện đến thế, để rồi có khi hành xử theo kiểu con gà tức nhau tiếng gáy, thấy người cưỡi ngựa đánh bò gãy chân.

Đi ra
Nắng xuân

Trầm không muốn con mình sẽ lớn lên như biết bao đứa trẻ ở đây, sống một cuộc đời giản đơn nghèo mơ ước. Trầm phải tìm một vùng đất hứa…

Nắng xuân
Quê ấy có trong mỗi người

Đọc sáu mươi tư bài viết trong “Ngoại ô thương nhớ” dày 270 trang cũng đủ để “bắt mạch” được tài văn của Phi Tân.

Quê ấy có trong mỗi người
Phố nhỏ

Tôi về, khi thành phố đã chuyển sang mùa mưa. Tôi đếm, đã năm ngày trời tôi chưa bước chân ra khỏi gác trọ.

Phố nhỏ
Return to top