ClockChủ Nhật, 16/07/2023 15:45

Con mèo đen

HNN - Đã từng đọc những truyện ngắn được dịch và đăng rải rác trên các báo, tạp chí văn học vài năm trở lại đây, nay đọc lại 28 truyện ngắn chọn lọc trong tập “Con mèo đen” (Nguyễn Thống Nhất chuyển ngữ, Nhà xuất bản Thuận Hóa - 2023) vẫn còn nguyên cảm thức thú vị, ấn tượng đầy lạ lẫm khi tiếp cận những tác giả văn học cận - hiện đại Nhật Bản.

Đã từng đọc những truyện ngắn được dịch và đăng rải rác trên các báo, tạp chí văn học vài năm trở lại đây, nay đọc lại 28 truyện ngắn chọn lọc trong tập “Con mèo đen” (Nguyễn Thống Nhất chuyển ngữ, Nhà xuất bản Thuận Hóa - 2023) vẫn còn nguyên cảm thức thú vị, ấn tượng đầy lạ lẫm khi tiếp cận những tác giả văn học cận - hiện đại Nhật Bản.

leftcenterrightdel
 Bìa truyện ngắn “Con mèo đen”

Tôi chọn đọc “Ghét rượu” đầu tiên vì không thể bỏ qua tên tác giả. Bạn đọc Việt Nam hẳn không còn xa lạ với tuyệt tác “Thất lạc cõi người” của Dazai Osamu, nhà văn nổi tiếng thuộc “trường phái vô lại” sau Thế chiến II, có khuynh hướng nổi loạn và tự hủy, phản ảnh qua chính bi kịch cuộc đời ông. “Uống rượu suốt hai ngày. Tối hôm kia và hôm qua, uống liên tục hai ngày, sáng nay phải làm việc nên dậy sớm, vào nhà vệ sinh rửa mặt, bất chợt nhìn, một hộp có 4 chai. Trong hai ngày đã uống hết 4 hộp”. “Ghét rượu” thực chất là tâm cảm loay hoay xử lý mấy chai rượu với những người bạn, nhưng người đọc thấy lại giọng văn hài hước u mặc quen thuộc của ông, nói hết những tuyệt vọng theo cách chân thật nhất, nỗi thất lạc trong cõi người ta.

Tôi cũng đọc “Con mèo đen”, truyện ngắn của Shimaki Kensaku lấy làm tựa cho tập sách. Một con mèo đực, màu đen, to gấp rưỡi con mèo bình thường, đường bệ, “cô liêu nhưng kiêu căng ngạo nghễ, tràn đầy ý chí chiến đấu…”, “nếu là người thì đương nhiên đã là một lãnh chúa”. “Trong khi những kẻ đồng loại sâu bọ, ti tiện, xu nịnh thì có được nơi ngủ ấm áp, được cho ăn uống, còn như nó thì bị bỏ rơi”. Con mèo đen bị ghét bỏ cuối cùng đã bị giết, “mẹ đã giải quyết xong rồi”, đã biến mất theo cách rất nhanh gọn, “chỉ còn lại những con thấp hèn lượn lờ xung quanh”. Cốt truyện đơn giản về một con mèo nhưng đã nói lên nỗi chán chường căm ghét trước thói đời cũng như thầm phản kháng xã hội đương thời, một xã hội “buồn tẻ và ngu ngốc như cái căn bệnh không biết đến bao giờ mới khỏi”. 

Cứ thế, người đọc đi qua 28 gương mặt văn chương không hẳn là tác giả danh tiếng và quen thuộc lâu nay mà chỉ được chọn lựa một cách ngẫu nhiên, bởi “một người đọc thưởng thức và tìm hiểu” bình thường nhằm đem đến một góc nhìn rộng hơn, phong phú hơn về văn đàn Nhật Bản thời kỳ cận, hiện đại. Nhiều truyện ngắn mang hơi hướm trinh thám (Đêm ở cánh đồng gai, Con nhện, An tử thuật, Kẻ man rợ, Lòng bàn chân); phong cách kỳ bí huyền ảo (Quả trứng); hiện thực xã hội (Con chuồn chuồn mất đầu, Sầu nhân thế…). Và đặc biệt những truyện ngắn viết về tình yêu day dưa những vẻ đẹp của mất mát, ngang trái, u uất (Bức tranh thêu, Giao thời, Sinh sản nhân tạo, Vào mùa mưa…)…

Những truyện ngắn trong tập “Con mèo đen” được sáng tác từ nửa sau thời Minh Trị Duy Tân đến nửa đầu thời Chiêu Hòa, giai đoạn đánh dấu sự hình thành các lưu phái văn học cận, hiện đại ở Nhật Bản, thể hiện sự hòa nhập và giao lưu văn hóa mạnh mẽ giữa Nhật Bản với phương Tây, phản ánh không chỉ thực trạng và những diễn biến chính trị xã hội Nhật Bản trong buổi giao thời cải cách mở cửa với thế giới mà còn là tấm gương phản chiếu thái độ tư tưởng phức tạp của các nhà văn Nhật Bản.

Chúng ta từng đọc những tác phẩm nổi tiếng của văn học hiện đại Nhật Bản được dịch sang tiếng Việt, những “Xứ tuyết” của Kawabata, “Rừng Na-Uy” của Murakami Haruki, “Đèn không hắt bóng” của Watanabe Jyun-ichi,… Tuy nhiên, hầu hết những tác phẩm này thường được dịch qua bản tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc tiếng Nga và chỉ rất ít được dịch trực tiếp từ tiếng Nhật vốn hết sức trúc trắc và mơ hồ. Chính vì vậy, việc chuyển ngữ từ nguyên tác tiếng Nhật của Nguyễn Thống Nhất đem đến cho người đọc những trang văn bay bổng, rạng rỡ, tinh tế, u hoài… là một nỗ lực rất đáng ghi nhận. Và đáng vui mừng hơn nữa, là Huế nay có thêm một dịch giả văn chương đĩnh đạc.

Bài, ảnh: Phạm Nguyên Tường
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Nội dung góp ý

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Khuyến học - Học để tự cường và phụng sự

Trong xã hội hiện đại, khi việc học bị cuốn vào dòng xoáy của điểm số, thành tích và bằng cấp, đọc lại Khuyến học - bản dịch tiếng Việt của Trần Cẩm do SBOOK & NXB Văn học xuất bản tháng 6 năm 2024 - khiến độc giả không khỏi giật mình trước một vấn đề tưởng chừng đã cũ nhưng vẫn rất đương đại: Chúng ta học để làm gì?

Khuyến học - Học để tự cường và phụng sự
Về nhà ngày cuối năm

Khi Ngân về đến nhà thì đã là buổi chiều ngày hai mươi Tết, trước lễ đưa ông Táo được hai ngày. Nhiều năm rồi Ngân trở về không cần ai đưa đón, Ngân nói với mấy đứa em là mình về nhà mình thì đâu cần phải có người đưa đón. Cái hẹn trước ngày về đến cả tháng nhưng mấy đứa em và bầy cháu nhỏ vẫn cười nói rộn ràng khiến cho lòng người trở về cũng đầy ắp hân hoan.

Về nhà ngày cuối năm
Đọc "Người đi trong bão lũ", nghĩ về những danh xưng cao quý

Người đi trong bão lũ (Nhà Xuất bản Nông nghiệp 2023) là một tuyển tập các bài viết, phỏng vấn, trò chuyện và ghi chép phản ánh chân dung cũng như những đóng góp nổi bật của cố Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (NN&PTNT) Lê Huy Ngọ trong phòng, chống thiên tai.

Đọc Người đi trong bão lũ , nghĩ về những danh xưng cao quý
Tích tắc ký ức

Thầy Tuấn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Thầy gầy và dáng cao lêu nghêu. Mỗi lần thầy bước vào lớp, áo sơ-mi thầy lại bay phần phật, còn chiếc đồng hồ bạc trên tay thì kêu “tích tắc” đều đặn như nhịp tim.

Tích tắc ký ức
Tựa vào đá núi

Những buổi chiều, tôi thường hay ra ban công ngóng về phía núi. Trong màu sương ảo huyền, tôi thấy hình như núi đang vươn lên, cơ hồ chạm vào ráng chiều. Đỉnh núi màu huyết dụ. Lời ba bất chợt văng vẳng bên tai tôi: “Núi đẹp nhất là vào lúc hoàng hôn, sau này khi ba mất, chiều, Út ngóng về phía núi, sẽ thấy ba’’. Thuở ấy, tôi vẫn nghĩ ba sẽ ở mãi bên tôi. Trong mắt tôi, người thân lúc nào cũng yên vị trong ngôi nhà gỗ nhỏ dưới chân núi, như sớm, như chiều; như bốn mùa xuân, hạ, thu, đông…

Tựa vào đá núi

TIN MỚI

Return to top