ClockChủ Nhật, 24/04/2022 06:36

Giữ gìn văn hóa, bồi đắp văn minh

TTH - Khách về lúc đêm đã rất muộn. Bà vợ và đứa con phải lui cui đi dọn rửa, lau quét “bãi chiến trường” do anh và đám khách đã “chiến đấu” cùng nhau từ chiều. Riêng anh thì đã vào giường, vùi đầu mê mệt bởi cơn say do phải uống quá nhiều.

Đó là cả nỗi khổ, nhưng vợ con anh phải chấp nhận, bởi đều là khách làm ăn với anh. Anh phải tiếp, phải uống vì công việc, vì mưu sinh, vì nuôi sống vợ con, chứ không phải vì say sưa nát rượu. Vợ con anh rất hiểu điều đó, nhưng vẫn không thể vượt nổi cái cảm giác khổ sở luôn thường trực. Riêng anh cũng không sung sướng gì, sau một đêm bị “tửu hành”, sáng ra đôi lúc thấy như đi trên mây trên mưa, người rạc đi, chỉ có thể húp được chút cháo gọi là cho có calo trong người để lao động. Thế nhưng, có khi chiều lại phải “chiến đấu” tiếp. Chị vợ vừa than khổ vừa thương chồng, nhưng chẳng biết phải làm gì hơn. Bởi, chồng có “chiến đấu” gia đình mới có niềm vui thu nhập; còn như mãi không có khách đáo nhà, xem như dạo ấy gia đình chỉ có chi mà không có thu.

Mà đâu phải mình anh, chuyện tiếp khách, rồi say xỉn đến bò lết, thậm chí có khi còn dẫn đến ngộ độc rượu trong xã hội ta bây giờ gần như là không hiếm, nếu không muốn nói là phổ biến. Ngay cả tôi, cả bạn, có lẽ cũng không ít lần phải “thọ nạn” như thế.

Đôi lúc bần thần ngồi nghĩ, không hiểu cái tập quán hễ gặp, tiếp khách là dứt khoát phải bia, phải rượu nó xuất phát từ bao giờ và từ đâu. Hành vi có lẽ là từ lâu rồi, nhưng thành tập quán thì chắc là vài mươi năm trở lại đây, khi đời sống đã ngày mỗi trở nên dễ chịu, không còn phải quá bận tâm đến cơm áo gạo tiền, ăn bữa hôm lo bữa mai của một thời khó nhọc. Đó là tự suy đoán thế, chứ không biết có chính xác hay không. Cho đến một ngày bất chợt đọc lại “Vũ Trung tùy bút” của Phạm Đình Hổ, mới thấy rằng suy đoán của bản thân ít nhiều là có cơ sở.

“Vũ Trung tùy bút” là tập sách bằng chữ Hán gồm 88 mẩu chuyện được Phạm Đình Hổ viết vào khoảng đầu đời Nguyễn, “ghi lại nhiều sự việc xảy ra vào cuối đời Lê và đời Tây Sơn với 4 nội dung chính: -Nghiên cứu phong tục và sự biến thiên qua các thời đại; - Một số mẩu ký sự, hồi ức; - Miêu tả và thưởng ngoạn thiên nhiên với con mắt của một nhà nghệ sĩ; - Phân tích một số hiện tượng văn học, tìm hiểu đặc điểm và sự phát triển của các thể tài văn học Việt Nam…” (Phạm Đình Hổ - “Vũ trung tùy bút”; NXB Trẻ-1989). Trong tập sách này, về phong tục, Phạm Đình Hổ đã ghi: “…Khi làng xóm vào đám xuân thu tế tự, hoặc có gọi con hát đến hát thờ thần, thì cỗ bàn và tiền thường không xa xỉ lắm. Người nào làm hơi quá, thì ai ai cũng cười mà bác rằng không phải thành lệ của tiền nhân. Khi nào có bè bạn thân thích qua chơi, không phải bậc khách quý hay không phải khi đại lễ, thì không giết gà vịt. Chè tàu giá rất rẻ, nhưng người nghiện chè tàu cũng ít, chỉ có nhà quyền môn thế tộc mới có thể uống chè tàu. Khi nào có khách, thết rượu, chỉ dùng cái chén nhỏ bằng đầu ngón tay cái, uống vài chén rồi thôi ngay, nếu mời uống quá thì ai cũng chê là say đắm…”. Giờ đọc lại, nghe rất hồn hậu, nhẹ nhàng, tao nhã. Đâu như bây giờ, trà, rượu, cà phê… thâu đêm suốt sáng, vừa lãng phí thời gian, bào mòn sức khỏe vừa gây nên bao hệ lụy cho xã hội.

Thế mới biết, nếu đọc lại sách cũ của tiền nhân, ta sẽ có thể thu thập và chắt lọc được bao nhiêu là điều hay lẽ tốt. Làm sống lại và tỏa lan những điều ấy không đơn giản là sự giữ gìn văn hóa, giữ gìn di sản của cha ông, mà trong một góc độ nào đó còn hữu ích cho cả sự dựng xây và bồi đắp cho nếp sống văn minh, tiến bộ.

HÀN YÊN

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Kinh đô văn hóa sáng tạo

Sau lần đầu tiên vào năm 2012, Huế lại đăng cai tổ chức Năm Du lịch Quốc gia 2025. Nếu chủ đề của Năm Du lịch Quốc gia cách nay 13 năm là “Huế - Kinh đô cổ - Trải nghiệm mới” thì lần này, như một sự kế thừa, chủ đề của Năm Du lịch Quốc gia 2025 được xác định là “Huế - Kinh đô văn hóa sáng tạo”. Huế tự hào có 8 di sản văn hóa thế giới, trong đó 6 di sản của riêng Huế và 2 di sản chung với các địa phương khác. Giá trị di sản là cốt lõi tạo nên thế mạnh du lịch Cố đô.

Kinh đô văn hóa sáng tạo
Giữ lửa truyền thống giữa đại ngàn

Đôi vợ chồng Nghệ nhân Ưu tú Ta Dưr Tư và Areel Đời, sinh sống tại huyện A Lưới đã dành cả cuộc đời bảo tồn và phát huy những giá trị văn hóa độc đáo của các đồng bào dân tộc thiểu số. Với hơn 40 năm miệt mài sưu tầm, nghiên cứu và truyền dạy, họ trở thành những ngọn lửa dẫn đường và gìn giữ bản sắc văn hóa truyền thống cho thế hệ mai sau.

Giữ lửa truyền thống giữa đại ngàn
Giữ gìn văn hóa Huế

Văn hóa Huế tuy chỉ là một đường vân, một mảng màu, một góc riêng trong bức tranh đa sắc của văn hóa Việt Nam nhưng cũng sống động, lộng lẫy, bao la và đằm sâu. Tự biết sức mình nên tôi chỉ chọn những gì cụ thể, mắt thấy tai nghe về văn hóa Huế, những nét riêng có và dĩ nhiên Đẹp của người Huế viết ra đây để chúng ta có thể tự hào.

Giữ gìn văn hóa Huế
Cơ hội và thách thức trong quản lý đô thị di sản của TP. Huế trực thuộc Trung ương

Với tính chất là đô thị di sản, trong chiến lược lâu dài, Thừa Thiên Huế sẽ được cấu trúc thành chùm đô thị đa trung tâm. Sự phát triển sẽ dựa trên các điều kiện về sự phân bổ dân số, điều kiện tự nhiên, sông ngòi, đầm phá, biển, khoáng sản…và đặc biệt các thế mạnh của tài nguyên văn hóa. Điều này cũng đặt ra nhiều cơ hội kèm thách thức một khi Huế trở thành thành phố trực thuộc Trung ương.

Cơ hội và thách thức trong quản lý đô thị di sản của TP Huế trực thuộc Trung ương
Xây dựng văn hóa ứng xử trong các cơ sở giáo dục

Ngày 18/12, Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD&ĐT) tổ chức hội thảo đánh giá kết quả thực hiện Thông tư số 26/2017/TT-BGDĐT và Thông tư số 06/2019/TT-BGDĐT về quy định quy tắc ứng xử trong các cơ sở giáo dục. Hội thảo được tổ chức theo hình thức trực tiếp kết hợp trực tuyến. Điểm cầu tại Thừa Thiên Huế được tổ chức tại Sở GD&ĐT.

Xây dựng văn hóa ứng xử trong các cơ sở giáo dục

TIN MỚI

Return to top